Lạc Vân cũng không ngờ được rằng, vị lệ quỷ thoạt nhìn tà mị, phong lưu này, thế mà còn dễ thẹn thùng hơn cả một xử nam như y!
Sau khi bị y dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nơi khó nói nào đó, giống như là bị điện giật, hắn cũng đã lập tức ngồi bật dậy, phảng phất chạy trối chết mà vội vã đẩy cửa, bước khỏi phòng, chỉ để lại cho y một bóng lưng gấp rút, hoảng loạn.
"???"
Cho nên, rốt cuộc ai mới là người bị giở trò lưu manh đây? Là y hay là hắn?
Nạn nhân như y vẫn còn chưa có phản ứng gì, hắn đã xấu hổ như vậy làm gì kia chứ?
Nhìn xem bên giường trống không, cùng với cửa phòng đang rộng mở, so với hoang mang và thấp thỏm, Lạc Vân thời khắc này kỳ thực lại càng cảm thấy...Diệp Tư Thần có chút đáng yêu.
Tựa như con mèo nhỏ muốn ăn vụn, có sắc tâm nhưng lại không có sắc đảm...
__________________________________
Đến tận giờ phút này, Lạc Vân vẫn không dám tin rằng, chỉ trong một buổi tối, bản thân thế mà lại có thể liên tục mơ thấy ác mộng suốt hai lần!
Bởi vì sao? Kể từ khi Dư Mặc xuất hiện, y cũng đã rất lâu không bị những giấc mơ khiến người ta chán ghét kia quấy nhiễu nữa.
Không phải là một kẻ ngốc, nên Lạc Vân kỳ thực cũng đã đoán được việc Dư Mặc là lệ quỷ từ rất lâu.
Dù sao, cho dù trí tưởng tượng của một người có phong phú thế nào, hay thậm chí mắc phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-bat-dau-bi-le-quy-treo-giuong/3033754/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.