Giáo sư nhận lấy bát canh rồi uống vài ngụm, vị của nước canh tuy không ngon nhưng độ ấm áp của nó vẫn khiến người khác cảm thấy thoải mái.
"Đúng rồi, các con biết gì về nơi này hay không." Giáo sư nhìn những học trò của mình mà dò hỏi. Câu hỏi này của thầy giống như một bài thi để ông có thể quyết định người nào sẽ đi cùng ông.
Buổi tối hôm đó nhóm sinh viên cùng giáo sư ngồi xung quanh ngọn lửa đang cháy bập bùng, tiếng nói chuyện nho nhỏ cùng những câu hỏi dồn dập, cho đến khi những cái lều xung quanh đều tắt đèn thì mọi người mới tản ra mà vào trong lều nghỉ ngơi.
Tôi sau khi dìu giáo sư vào lều của ông cùng Lý Khánh Ly thì mới trở về lều của mình. Ngoại trừ lão sư cùng Lý Khánh Ly ở hai người ra, những lều khác đều ngủ bốn đến năm người.
Trong lều của cậu có Trần Minh cùng hai đàn anh khác, hai người này tính tình trầm lặng sau khi vào lều cũng không nói gì mà ngã đầu vào gối rồi ngủ luôn. Trần Minh thấy vậy chán nản ngồi trong lều vừa thấy tôi đi vào liền không nhịn được nhỏ giọng nói:
"Tiểu An ơi tôi sắp chán chết rồi."
"Sao vậy." Tôi bò lại gần cậu ta rồi ngồi bên cạnh.
"Hai người kia thật nhàm chán, cứ vậy mà lăn ra ngủ chẳng chịu nói chuyện với tôi." Trần Minh phàn nàn, cậu ta là một người khá năng động ngoại trừ Nguyễn Hoài An thì cậu ta hoàn toàn không thích những người im lặng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-bat-dac-di/3031602/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.