Không khí thoáng mát trong căn phòng bỗng đột ngột đổi nhiệt, trở nên tĩnh lặng như băng hàn khi danh từ “Đại Việt” được nói ra.
Bạch Thiên Ân đứng bật dậy khỏi ghế đệm, kính râm trên mặt nức giòn tan, để lộ ra đôi mắt trừng lớn nhìn tổng thể ba người. Mắt trái ông lành lặn còn mắt phải bị một vết sẹo dài trông như vết cào của yêu thú, hơi thở như ngưng tụ nặng nề, nước bọt bị mắc ở cuốn họng không thốt nên lời.
Phải mất vài giây sau đại não của Bạch gia chủ mới tiêu hóa được. Ông càng nhìn bọn họ một cách thận trọng hơn, giọng nói cũng mang theo vài tia dè đặt, run run: “Các vị có biết mình đang nói gì không... Đây không phải trò đùa đâu...”
Bạch gia chủ nhìn thẳng vào họ, muốn tìm kiếm sự bỡn cợt nào đó thông qua ánh mắt.
Thiên Tuệ và Chí Trung thì yên lặng mặc cho ông dò xét. Yên lặng trong vài trường hợp luôn là câu trả lời tốt nhất, huống chi một kẻ già dặn kinh nghiệm như Bạch Thiên Ân tại sao lại không biết trong này có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả chứ.
Trăm phần trăm đều là sự thật, “Đại Việt” là chìa khóa mà các khách hàng của Bạch gia cần biết để sử dụng dịch vụ của họ hơn năm nghìn năm nay kể từ lúc vị triệu hồi sư kia tại vị. Theo lời kể của các tiền bối, đó không chỉ là một từ khóa bình thường mà đó là một vùng đất, là quê hương của vị triệu hồi sư kia mà cũng là đất tổ của toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1739010/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.