Chương trước
Chương sau
Kế tiếp vẫn là huyền phẩm binh khí, cái sau càng lúc càng phát quang yếu hơn cái trước. Mọi người cảm thấy như hai kiện binh khí linh phẩm đã là cực hạn của chưởng môn rồi. Nghe Mai Hạo Nam tuyên bố tiếp theo sẽ là lần luyện chế cuối cùng thì đều nghĩ tám phần là huyền phẩm.
Một số kẻ trong đó đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa rồi, bọn chúng đã bỏ qua hai kiện linh khí tốt, nếu lần cuối cùng này mà là linh phẩm binh khí thì...
Hoài Nam Vương dựa ghế, thoải mái phe phẩy quạt. Ông ta truyền âm cho quân chủ: “Tiết mục đặc sắc nhất đã tới rồi.”
Mai Hạo Nam đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, ông ta quay sang chỗ quân chủ và Hoài Nam Vương, cả ba đều gật đầu hiểu ý.
Kết giới lần nữa đóng lại. Mai Hạo Nam lấy ra trong nhẫn không gian ba viên tinh hạch tử sắc nồng đậm. Các trưởng lão phải dồn nhiều hỏa lực hơn nữa mới có thể nung chảy ba viên tinh hạch lần này.
Tàn hồn của ba yêu thú xuất hiện, vô cùng to lớn, phủ khắp cả kết giới. Xung quanh chúng còn ẩn ẩn phát ra tia sét.
“Các ngươi có nhìn thấy thứ ta đang thấy không?”
“Đó chẳng phải là Tử Lôi Hùm Xám sao...”
“Lần này thế mà lại là linh thú bát tinh...”
“Vậy chẳng phải kiện binh khí cuối cùng này là mạnh nhất sao?”
“...”
Tử Lôi Hùm Xám là linh thú bát tinh, cũng là yêu thú có cấp bậc cao nhất trong những con mà Mai Hạo Nam luyện chế. Trong bọn họ dấy lên một ý nghĩ, binh khí lần này sợ là mạnh hơn cả hai kiện linh phẩm kia nữa, thậm chí, thậm chí có thể chạm vào tiên phẩm, phẩm cấp trong truyền thuyết cũng không chừng.
Nhìn thấy tàn hồn vừa ra, Bạch Thiên Ân lập tức bật dậy khỏi ghế nằm, khó hiểu nhìn quân chủ và Hoài Nam Vương, truyền âm nói: “Đó là bát tinh linh thú, các người định tế mạng lão Mai chỉ vì bắt mấy con cá thôi sao?” Ông ta đã thu lại vẻ hào sáng thoải mái, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lẽo.
Hoài Nam Vương phe phẩy quạt, cười truyền âm đáp: “Bạch huynh yên tâm, ta đảm bảo trăm phần trăm là lão Mai sẽ không có việc gì, hơn nữa còn luyện được cực phẩm linh bảo khí.”
Ánh mắt cảu ông ta như có như không đảo qua ba người nào đó. Lúc thuộc hạ ông ta kiểm tra đàn thú hoang đánh lạc hướng kia đã phát hiện một thứ rất hay ho. Thứ này cực kỳ hữu ích cho lần luyện chế lần này.
Yêu thú cùng cảnh giới với nhân loại thì nhân loại không có cách nào đối chiến, tàn hồn trong tinh hạch thì lại khác, lực lượng của chúng bị giảm xuống một cảnh giới, suy yếu rất nhiều nên chưởng môn cùng các trưởng lão mới có thể luyện chế được.
Thế nên lần này là ba đầu bát tinh linh thú, dù chỉ còn là tàn hồn nhưng ý chí lại ương ngạnh vô cùng, phản kháng mạnh mẽ hơn những con yêu thú trước đó. Tinh thần hai bên đối chọi, giằng co qua lại rất khốc liệt, một lúc sau thì bên ngoài có thể thấy rõ, chưởng môn cùng các trưởng lão áp chế không nổi ba đầu linh thú này.
“Không ổn rồi...”
“Tử Lôi Hùm Xám quá mạnh so với bọn họ.”
“Ta cảm thấy bọn họ chắc chắn thất bại.”
“...”
Quảng trường nhao nhao lên, các đệ tử Phá Thạch tông cuộn chặt nắm đấm, nếu như chưởng môn và các trưởng lão thất bại, bọn họ có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng. Cả sáu người đều là cái gốc của Phá thạch tông, một khi có chuyện gì sợ là tông môn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Khí thế của ba đầu linh thú đang chèn ép sáu người, khi tất cả đều cho rằng lần này sẽ cứ thế mà thất bại thì sáu người họ lấy trong tay áo ra một khối đá trong suốt kì lạ, họ thôi động tinh thần giành lại thế thượng phong. Sức mạnh của ba đầu yêu thú càng ngày càng yếu đi.
“Đó là gì vậy?” Bạch Thiên Ân mở mắt kính đen ra, để lộ một bên mắt bị vét sẹo dài xẹt qua.
Cả quảng trường cũng nháo động lên, ai nấy đều vô cùng tò mò, nhất là các đệ tử Phá Thạch tông, bọn họ rất muốn biết thứ mà sáu người chưởng môn lấy ra là gì mà có thể áp chế tàn hồn yêu thú, nếu có được thứ đó nói không chừng bọn họ có thể luyện chế ra binh khí cực phẩm, trở thành luyện khí sư cao tầng.
“Ồ, băng tinh của nàng kìa.” Chí Trung ngậm tăm ngạc nhiên nói.
“Giờ mới nhớ, lúc đó ta quên giải băng rồi.” Thiên Tuệ mở tròn đôi mắt nói.
Beng! Beng! Beng! Tiếng búa gõ lần nữa vang lên, mỗi phát búa lần này không hiểu sao như muốn đốt lửa trong lòng tất cả mọi người. Bọn họ cảm giác bất phàm, binh khí kế tiếp chắc chắn thuộc hàng cực phẩm, mạnh nhất trong tất cả binh khí của ngày hôm nay.
Trong đám người đó, có vài con mắt nhìn nhau tính toán, ra hiệu.
Các trưởng lão phóng thích tinh thần ra làm nguội, cả năm người vây quanh chưởng môn. Khói bốc lên, linh quang nồng đậm phát ra xung quanh binh khí ấy.
Là cực phẩm, cực phẩm linh bảo khí. Chưởng môn cẩn thận cầm hai tay ra, đó là một chiếc rìu chiến, linh quang cực phẩm phát ra, chỉ kém tiên phẩm trong truyền thuyết hai bước mà thôi, có thể nói đây là linh phẩm binh khí đứng đầu Thiên Ngân đại lục hiện giờ rồi, là độc nhất.
Kết giới đang hạ xuống chầm chậm chầm chậm như thổi ngọn lửa nóng, cứa vào lòng tất cả mọi người nơi đây. Quân chủ chống cằm, Hoài Nam Vương phe phẩy quạt xếp, Bạch Thiên Ân rít mạnh điếu thuốc trong miệng rồi quăng đi, phả ra hơi khói.
Kết giới hạ xuống, một cơn gió lốc thổi qua như muốn cắt đứt không gian. Một gã mặc áo xám đã xuất hiện trước mặt chưởng môn Mai Hạo Nam, tụ huyền lực vào lòng bàn tay chưởng vào người Mai Hạo Nam.
Cả buổi lễ luyện chế liên tục đã làm cả sáu người thấm mệt, sao có thể là đối thủ của gã áo xám. Mai Hạo Nam lĩnh phải chưởng pháp ngã xuống, bảo khí rời khỏi tay để gã áo xám bắt lấy.
Hắn cầm được chiếc rìu lập tức xé đi một mảnh phù lục hòng đào thoát thì một bóng đen khác nhanh chóng tiếp cận từ phía sau, xuất ra hỏa quyền đánh mạnh vào phía sau hắn.
Chiếc rìu do chịu xung lực mà văng ra xa với tốc độ cao, rơi vào trong đám khách mời. Bọn họ có thể cảm nhận sự sắc bén mạnh mẽ của linh phẩm binh khí nên nhanh nhẹn khởi động cước bộ tránh thoát.
Chiếc rìu đó rơi thắng vào nơi của Lãnh gia, ngay vị trí của đại trưởng lão Lãnh Cơ Hàn. Lão ta vừa kịp tránh né nhưng chiếc rìu rất nhanh, đã kịp cắt qua đầu ngón tay lão.
Rầm! Ghế đá nơi đó bị chiếc rìu phá nát, bọn họ cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã không có ý ghĩ bắt lấy chiếc rìu.
Lãnh Cơ Hàn vỗ vỗ trước ngực, khuôn mặt trắng bệch như vừa thoát được tử nạn, nói: “Nguy hiểm thật, may mà ta tránh thoát kịp.”
Người áo đen vừa bắt được kẻ trộm kia tên là Lãnh Kỳ, tam công tử Lãnh gia, cháu trai Lãnh Cơ Hàn. Tên trộm bị hắn dẫn đến trước mặt quân chủ và Hoài Nam Vương, còn Lãnh Cơ Hàn hai tay cầm chiếc rìu chiến dâng lên cho quân chủ, cười ha hả nói: “Bảo khí thật mạnh, suýt chút đã đoạt mạng lão phu rồi. Quân chủ, có bảo khí này trong tay Hưng Nam chúng ta sẽ không còn ở dưới chót tứ quốc nữa.”
Lời của đại trưởng lão Lãnh gia vừa ra như thể tiếp thêm cho những đệ tử, tông môn thế gia ở đây một chút gì đó rực cháy trong lòng, như có gì đó gắn chặt mình và quốc gia lại vậy.
Bọn họ cũng nhìn Lãnh gia càng thuận mắt hơn, so với Bạch gia thì đúng là một trời một vực. Một bên lo nghĩ cho Hưng Nam bao nhiêu thì bên kia lại làm xấu đi hình ảnh của Hưng Nam bấy nhiêu.
Vũ khí của quân chủ sử dụng là một chiếc rìu, chiếc rìu chiến này rõ ràng là Mai Hạo Nam luyện chế vì ông mà, không hổ là lão bằng hữu lâu năm. Quốc Hưng quân chủ nhìn Mai Hạo Nam đầy cảm kích, rực lửa đến độ nếu chỉ có hai người ông liền lập tức ôm lấy Mai Hạo Nam, vỗ vai cảm tạ nhiệt liệt một phen luôn rồi.
Cả quảng trường đứng dậy, ai cũng muốn đến xem rõ linh phẩm binh khí. Các đệ tử Phá Thạch tông thì đỡ lấy các trưởng lão về nghỉ ngơi. Các gia chủ, tông chủ kia thì chúc mừng cho quân chủ.
“Dẫn đi.” Hoài Nam Vương ra lệnh cho thuộc hạ đánh ngất tên trộm, cưỡng chế dẫn hắn đi tra khảo.
Ông ta lại gần Bạch Thiên Ân, nói nhỏ: “Lão Bạch, hãy điều tra những người này.” Hoài Nam Vương đưa ra danh sách hàng loạt cái tên, tông môn, gia tộc.
Bạch Thiên Ân châm lửa lên điếu thuốc mới, nói: “Yên tâm, nhưng ngài cũng phải giữ lời hứa để phần chúng ta ba kiện linh phẩm bảo khí.”
Hoài Nam Vương xua tay ghét bỏ nói: “Được rồi được rồi, dù sao chúng ta cũng nợ Bạch gia các người quá nhiều việc làm ăn cũng bị ảnh hưởng nặng, ba kiện binh khí này chúng ta sẽ không thất hứa đâu, yên tâm.”
Nói rồi ông ta phe phẩy cây quạt xếp, quay lưng đi.
Bạch Thiên Ân rít điếu thuốc thật mạnh, thở ra một hơi, quay lại đưa cho năm trưởng lão tờ danh sách, nói: “Các ngươi, phái người ra theo dõi những cái tên trong danh sách này và... Tông chủ Mai Hạo Nam.” Bạch Thiên Ân nói ra một cái tên không hề có trong danh sách.
Cầm lấy danh sách, các trưởng lão không hỏi nhiều, lập tức tản đi, để lại Bạch Thiên Ân một mình ở đó.
Bạch Thiên Ân rít mạnh điếu thuốc, ánh mắt phiền muộn nhìn về phía nào đó, lạnh nhạt lẩm bẩm: “Mai Hạo Nam, hi vọng không đây chỉ là trùng hợp.”
Có một hắc y vệ xuất hiện ở chỗ ba người Thiên Tuệ, mời bọn họ vào trong gặp mặt quân chủ, hoàng hôn trên đỉnh đầu lại buôn xuống, sắp sửa kết thúc một ngày náo nhiệt.
Buổi lễ luyện chế kết thúc thành công với ba món linh phẩm binh khí, trong đó chiếc rìu cực phẩm mà chưởng môn Phá Thạch tông luyện chế cho quân chủ là được nhắc đến nhiều nhất.

Hoài Nam Vương lỡ đi lạc vào hang ổ ngầm của Bạch gia.
Hoài Nam Vương: Cái đống gì thế này? Bạch gia a... a... a...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.