Trong lúc Minh Hoa đang ngủ thiếp đi thì bên ngoài đoàn xe đã tới khu bìa rừng, một nơi an toàn để cho người thường hái dược liệu, có lính gác canh chừng thú dữ.
Thương đoàn này vốn rất có tiếng, không chỉ vì thường xuyên vận chuyển hàng hóa quý hiếm mà nó còn thuộc về thương đoàn Quang Huy. Thương đoàn Quang Huy thần bí vô cùng, đã xuất hiện ở Hưng Nam từ bao giờ không ai biết cả.
Chỉ biết một điều là thương đoàn này luôn lén thu mua dược liệu, quặng thiết và tinh thạch với giá cao nên người dân ai cũng thích họ hết. Họ cũng không ngu mà đem điều này ra ánh sáng, bơi ai cũng hiểu Quang huy là đang phá mối làm ăn của các tông môn ba nước kia.
Chí Trung ngồi bên ngoài xe thú, cười đùa với Vương trưởng đoàn. Ông ta giới thiệu cho hắn về khu bìa rừng này, giới thiệu họ hái thuốc ra sao, bán những vật liệu đó đổi lấy đan dược gì...
Chí Trung nhíu mày suy tư, nhìn đến những thường dân rám nắng, nhìn những vẻ mặt mệt mỏi hái dược liệu, tìm thuốc kia, khuôn mặt hắn lạnh dần, hỏi: “Tại sao các người lại để cho bọn họ vào chỗ nguy hiểm như vậy để hái thuốc. Họ đâu phải là tu sĩ, gặp những thú dữ kia sao có khả năng chạy trốn?”
Nhìn ánh mắt lo lắng chân thành kia của Chí Trung, Vương trưởng đoàn càng chắc mẩm rằng ba người họ không phải kẻ xấu. Ông thở dài: “Hầy, chúng ta cũng rất muốn đưa tu sĩ vào hái thuốc nhưng không được. Mỗi huyền sư đều phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738988/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.