Bầu trời đêm nơi đây hơi mờ nhạt hơn thế giới kia, đến cả ánh sao cũng như những đốm nến nhỏ treo trước gió, vụt tắt bất cứ lúc nào.
Mọi người cười đùa nói nói vây quanh củi lửa, ai nấy đều vác vai nhau cùng say mèm.
Chí Trung là một kẻ chính chiến đã lâu, thường xuyên cùng binh sĩ ăn đêm uống rượu, ca hát dưới trăng nên hắn hòa nhập với đoàn buôn vô cùng nhanh. Còn Minh Hoa và Thiên Tuệ là hai thiếu nữ duy nhất trong đoàn nên bọn họ có ít nhiều ái ngại nói chuyện, cho nên hai người ngồi riêng một góc.
“Tỉ tỉ, năng lực mà Phong Nha dạy cho ta hình như không giống tinh thần lực cho lắm.” Minh Hoa cầm một xiêng thịt nướng lên tới miệng thì nói. Nói xong cô cắn một miếng ngon lành.
Đã lâu lắm rồi cô mới được ăn thịt thơm đến thế. Chật vật mười năm ở không gian kia cô lại không thấy đói chút nào, trở về đây mới có cảm giác đó, cảm giác thật sự sống trên đời.
Thiên Tuệ vừa định đưa trà lên hớp một miếng thì ngừng lại, hương vị thanh nhàn của trà bay lên chạm khẽ vào hàng mi Thiên Tuệ. Nàng hơi nhíu mi nói: “Ta cũng định chờ muội về hỏi muội cái này. Ta đã thử tu luyện tinh thần lực nhưng không hề thấy những phương trình, con số như muội.”
Xác thực là thế, nếu không nhờ tinh thần lực thôi động giảm đi nhiệt độ trong nguyên tố, Thiên Tuệ sẽ không thể nào tạo ra băng nguyên tố được. Trước kia nàng chỉ nghĩ đó là do cảm ứng hỏa nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738985/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.