Tinh không rộng lớn, các dải sao sáng li ti phủ kín cả không gian điểm vào bức tranh đen tối, các tinh cầu, thiên thể với nhiều sắc thái đa dạng trôi nổi trong khoản không này. Mặc dù rất sống động nhưng không hiểu sao Minh Hoa lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cô đứng giữa nơi này, là nơi mà không gian ý thức suy diễn ra, cô cho là thế.
Có những hình ảnh mờ ảo hư hư thật thật lờ mờ truyền đến. Rất nhiều, rất nhiều cường giả đằng không phi hành, bản lĩnh thần thông, lực lượng ai nấy đều rất khủng bố.
Giữa họ đã nổ ra một hồi đại chiến đến kinh thiên, phá vỡ bao nhiêu là tinh cầu lớn, hàng trăm vạn ngôi sao sáng kia.
Minh Hoa đã mơ giấc mơ này đã mười năm rồi, mỗi lần đều là những hình ảnh này. Tuy không thấy rõ bọn họ, không thấy cuộc chiến nào trước mắt hết nhưng lại cảm giác rất rõ ràng.
Sự huỷ diệt cùng sự tham lam ích kỷ, sự độc ác; sự hi vọng, khẩn cầu... những cảm xúc, những oán niệm cứ không ngừng truyền tới ý thức của cô.
“Minh Hoa, Minh Hoa dậy đi...”
“Dậy nào...”
Giọng nói quen thuộc dịu êm quanh quẩn bên tai, hai má cô như bị ai đó vỗ lấy, nhẹ nhàng tinh tế như sợ làm đau cô.
Theo mí mắt cô từ từ mở ra, những cảnh tượng kia ngày càng mờ đi. Cô lại thấy Thiên Tuệ trước mặt mình. Minh Hoa và Thiên Tuệ đang ở trên ghế đệm bông rất mềm, cô ngủ lúc nào cũng không hay.
Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa lờ mờ mở mắt, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738983/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.