Cuồng phong qua đi, sóng ngầm tĩnh lặng, ánh hoàng hôn lại hiện lên trên bầu trời. Tuy nhiên thì hậu quả của tà linh thức tỉnh gây ra quá lớn, vùng biển thanh tươi trong lành giờ đây nhiễm đỏ máu, có thể mất rất lâu mới lắng hết. Cây cối trên vùng ven biển thì đổ sàn sàn ra đất, nhà cửa bị tà linh phá huỷ, xác người và xác tà linh lẫn lộn nhiều không kể. Rất may mắn là dưới uy lực của pháp trận kia toàn bộ tà linh đều tận diệt, nếu không nhân loại trên lục địa có thể đối mặt với một thảm họa rất tàn khốc.
Thiên Tuệ và Chí Trung ngồi trên băng tinh, dùng mái chèo vừa kiếm được chèo về đất liền. Khi tảng băng chở hai người chèo vào khu vực mà hắc xà bỏ mạng, đột nhiên có hai cỗ khí yếu ớt phát ra từ trong người Thiên Tuệ. Hai viên đá nâu, lục từ trong ống tay áo bay ra trước mặt.
“Cảm giác này, lại xuất hiện.” Thiên Tuệ chạm vào hai viên đá, nàng có thể nhìn thấy một liên kết mờ ảo nào đó đang liên hệ với chúng.
“Phu quân, chèo tới phía kia đi, hình như nơi đó có thứ ta cần tìm.” Thiên Tuệ chỉ chỉ về hướng phát ra liên kết. Chí Trung gật đầu rồi chèo về nơi đó.
Sóng biển vũ nhẹ, một tia sáng nhỏ trong dòng nước phát quang, đó là một hòn đá hình dạng y hệt với hai khối trong người nàng. Hòn đá phát ra lam quang yếu ớt rồi tắt lịm trong bàn tay của Thiên Tuệ.
Lời nói của Chí Trung từ phía sau vọng tới: “Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738974/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.