Mạng sống trên chiến trường thật chóng vánh, chỉ trong giây phút nhắm mở mắt thôi là người bên cạnh mình liền mất đi. Tuy ma giới có dấu hiệu lui binh nhưng Chấn Thiên vẫn không dừng tay, thậm chí có phần nhanh hơn nữa. Dưới nền đất phần nhiều là xác của Ma tộc, chúng tỏa ra một thứ mùi tanh nồng ô uế, nhiễm cả lên người cậu nhưng cậu chẳng để tâm đến, chỉ có vùi đầu vào chém giết.
Bỗng nhiên phong nhận xé gió từ đâu bay ngay sát tầm cổ của Chấn Thiên, với khoản cách như thế chắc chắn chỉ có một kết quả...
Keng...
Thanh kiếm trên tay cản lại, phong nhận phản kích giết chết một ma binh đang rút lui.
“Hắn đỡ được sao?” U Kình kinh ngạc. Ở ma giới đồng thế hệ với hắn không có một học viên nào đỡ được uy lực bốn thành của một kích đó, chỉ có thể may mắn chạy trốn, hắn lại có thể dễ dàng đỡ lấy.
Chấn Thiên từ trong dòng người nhìn xuyên qua đạo binh ma giới, dễ dàng tìm thấy kẻ tung phong nhận, ánh mắt hai người giao nhau. Ánh mắt cậu vẫn dửng dưng trong khi tâm trí U Kình hơi động do nhìn thấy sát ý lẫm liệt trong mắt Chấn Thiên.
“Tên này là một kẻ mạnh, không, hắn là kẻ mạnh nhất đồng thế hệ với ta mà ta từng gặp phải.” U Kình nghĩ như thế. Trong tâm trí hắn lại xếp Chấn Thiên cao hơn một bậc, tuy thế vẫn tự cho mình bậc cao hơn.
Song với vị trí thái tử cao thượng cùng với tâm lý là kẻ chiến thắng U Kình đã gạt nỗi lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738934/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.