Chí Trung phi thân lên nóc nhà, mượn nhờ bóng đêm mà đi. Hắn vừa suy nghĩ về báo cáo sáng nay. Không ngờ một thế lực bí ẩn nào đó đã ra tay diệt trừ đám sơn tặc kia. Phải biết là đám sơn tặc đó sống rất dai, hắn đã mấy lần phái quân đi lẫn đích thân ra trận mà bọn chúng luôn có thể bảo toàn lực lượng.
"Rốt cuộc thế lực bí ẩn đó là của ai chứ?" Mải suy nghĩ nên hắn đạp phải một cái ngói khiến hắn suýt té.
“Ai?” Một giọng nói ngọt ngào nhưng sắc bén của nữ nhân phát ra khiến hắn cảnh giác, hắn nhìn đến hướng phát ra âm thanh đó.
Trước mặt hắn là một cô gái mặc chiếc áo giao lĩnh lam nhạt, dáng người cân đối. Cô ta rất đẹp, nhưng thứ khiến hắn e dè là cặp mắt kia, nó khá là thanh lãnh nhưng lại vô tình.
Hắn dùng linh lực quét qua một lượt thì không thấy có linh lực dao động trong người cô, chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
Nếu ai hỏi Hiếu hoàng đế ghét gì nhất thì mọi người sẽ trả lời là người tốt, còn hắn thì là mĩ nữ. Nữ nhân với hắn càng đẹp thì lòng dạ càng rắn rết, trừ vị tiên nữ mà hắn cứu về. Hắn hừ nhẹ rồi bịt mặt lại phi nhanh đi để thăm vị tiên nữ của mình nữa chứ.
Minh Hoa nghĩ nghĩ: “Tối thế này mà còn lập lò ở đây thì chỉ có thể là người xấu thôi.” Mà người xấu thì phải giết...
Bọn sơn tặc đều là kẻ xấu cả, bọn chúng hà hiếp phụ nữ, tuy lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738887/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.