“Cha, mẹ...” Thanh Loan hét lên vì sung sướng khi nhìn thấy phụ mẫu của mình.
Người phụ nữ có phần không tin vào mắt mình, giọng trầm không kịp phát ra tiếng, bà ấy khóc nói nhỏ: “Loan... Loan nhi.” Bà ấy vừa khóc vừa chạy lại ôm chặt Thanh Loan vào ngực mình.
“Loan nhi của ta, Loan nhi của ta.” Người phụ nữ ôm rất chặt, như thể sợ rằng mình sẽ tỉnh mộng.
Người đàn ông thì bình tĩnh hơn, song ông cũng không thể giấu nổi vẻ xúc động sau ánh mắt, ông lại ôm lấy hai mẹ con, nói: “Loan nhi... Là con... Thật sao?” Ông cũng rất sợ đây chỉ là giấc mộng.
“Vâng, là con đây ạ.” Cô bé nước mắt trào ra, thật tốt khi gặp lại được mọi người. Cô bé cảm thấy may mắn vì mình liều lĩnh đi theo Minh Hoa.
Phải rồi, cả ba mãi chìm trong cảm xúc tương ngộ mà quên mất Minh Hoa đang đứng nhìn họ.
Cô bé hơi đẩy đẩy tay mẹ cô ra, chỉ về hướng Minh Hoa đứng, nói: “Cha, mẹ, tỉ ấy là người đã cứu con thoát khỏi bọn cướp đấy ạ.
Nghe cô bé nói họ mới chú ý đến Minh Hoa, đó là một cô gái mặc lam y sẫm màu, hai tay quấn băng vải dính đầy máu, nhưng cái quan trọng nhất là đôi mắt dửng dưng thanh lãnh của cô khiến cho họ có cảm giác áp bức. Đứng dưới ánh lửa mờ trong đêm tối khiến Minh Hoa trong mắt họ chẳng khác nào là yêu nữ.
Người đàn ông trung niên hơi chắn trước người Thanh Loan, Minh Hoa thấy trong ánh mắt họ hiện lên tia cảnh giác nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738885/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.