Hoa Lư là nơi núi non trùng điệp. Núi trong sông, sông trong núi. Sau lưng là rừng, trước mặt là đồng bằng, xa nữa là biển cả... Xung quanh là đồi núi làm bạn. Nơi đây non sông tráng lệ, phong thủy hài hòa.
Trải dài ở giữa là kinh đô rộng lớn gồm ba vòng thành liền nhau: thành Đông, thành Tây và thành Nam. Thành Đông nằm ở phía đông, giáp với vùng đồng bằng thành Tây nằm ở bên trong giáp với vùng núi non. Thành Nam rộng hơn, là vùng núi cao hiểm trở để phòng thủ, che chở kinh thành.
Trong thành dân chúng đi lại tấp nập, ai nấy đều cười cười nói nói khiến cho những tiếng ồn cứ nối tiếp nhau mãi không ngớt.
Tuy nhiên để vào được nơi đó thì ai cũng phải đi qua một cây cầu lớn bắt qua dòng sông bao bọc nơi đây, đó là cổng vào duy nhất.
Trái ngược với bên kia cầu là nơi rừng già, núi cổ, dân cư rất thưa thớt, đặc biệt là có rất nhiều lính đào ngũ hoặc nhóm sơn tặc đi lại cướp bóc khiến người dân không ai có đủ can đảm để đi xa khỏi thành hết.
Trời đã là giữa trưa, nắng gắt khiến mọi người trở nên biếng nhác, không ai là muốn ra ngoài vào ban trưa như thế này hết.
Nhưng ở trên một sườn núi nọ có những bóng đen dưới táng cây lớn đang xì xầm, trong đó có một tiếng nói lớn: “Đại ca, đã ba ngày nay chúng ta phục kích ở đây rồi, chẳng ăn được mối nào ra trò hết. Bọn đệ đã đói lắm rồi.”
Tên đó vừa nói vừa ứa nước miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738881/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.