Tí tách tí tách... những giọt mưa cuối cùng rơi từ trên miệng bộ xương.
Ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt khuynh diễm của Thiên Tuệ, cô mở mắt ra, cô từ từ đứng dậy, vươn vai duỗi thẳng người ra. Dường như những hoài niệm tang thương đêm qua chưa từng xảy ra. Cô cảm thấy sức mạnh tràn trề trong người, mưa đã tạnh, cô nghĩ nghĩ muốn ra kiểm tra sức mạnh của cô hiện tại.
Cô quay qua đặt Minh Hoa lại nằm gần đám lửa rồi đi ra khỏi miệng.
Thiên Tuệ nhìn xung quanh mình, nơi đâu cũng là những bộ xương trắng ướt nhẹp hết, quả là xấu số. Cảnh vật xung quanh cũng tiêu điều thế, táng cây héo úa, đất đai nứt nẻ, những vũng nước xuất hiện khắp nơi, không có lấy một tia hơi ấm của sự sống. Ai không biết họ còn tưởng nơi đây là một vùng đất khô cằn sắp trở thành sa mạc.
Thiên Tuệ nhớ lại Phong Nha, thú thật thì cô không có cảm giác gì với cái chết của nó. Cô không phải người vô cảm, nhưng có lẽ cô đã quen với cái cảm giác mất đi ai đó rồi.
Thiên Tuệ chọn ba tảng đá lớn nhất ở gần đó, cô liên tiếp đánh ra ba đạo nguyên tố Thủy - Hỏa - Lôi trực tiếp vào ba tảng đá. Ba tảng đá lần lượt bị nghiền nát.
“Chậc, uy lực quả nhiên đã tăng hơn so với trước rất nhiều, bất quá thử uy lực quyền pháp xem sao.” Nói rồi cô lập tức lấp thế đấm thẳng vào một tảng đá nhỏ, tảng đá vỡ ra. Nhưng cô cầm bàn tay lên thổi thổi.
“Ai da,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738860/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.