Thiên Tuệ cố gắng dùng thủy nguyên tố bao bọc trước người mình, khi hai phía va chạm vào nhau, cô đã bị nó hát văng ra ra vài chục thước, va vào hòn đá khiến hòn đá nức mẻ, còn Thiên Tuệ thì phun cả một ngụm máu to, vươn cả ra bạch y của cô. Cô cảm giác như cả xương mình đang nát hết cả ra.
Con quái không ăn thịt Thiên Tuệ ngay lập tức, nó tiếp tục hướng tới cô, đạp một cú thật mạnh vào đó. Ngự của cô vừa hiện lên cản lại cú đá đó thì vỡ nát, còn cả người cô thì bay ra xa. vận chuyển linh lực để giảm thiểu sát thương nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Con quái này dường như có linh trí, dường như nó chỉ đang vờn cô mà thôi. Khi con mồi hết sức thì cũng có nghĩa là đến lúc nó ăn rồi, mà cô, vừa hay linh lực đã tiêu hao toàn bộ, tứ chi không thể động, chỉ có nằm im thở gấp mà chờ chết thôi.
Cô bây giờ đang vô cùng đau đớn, nhưng nhiều hơn là mệt mỏi bất lực, mắt cô nhắm hờ hờ lại, nhìn con quái thú khổng lồ đang đi về phía mình, hàm răng sắc nhọn há ra, bên trong là một màn đen tối như nuốt chửng tâm thần cô, cô hấp hối lẩm bẩm: “Chẳng lẽ... Hôm nay ta phải chết sao... Ta... Ta còn quá... Quá nhiều thứ chưa hoàn thành mà... Ta... Ta...”
“Tỉ tỉ... Tỉ tỉ.” Thiên Tuệ nhắm mắt trong giây lát thì tiếng gọi của Minh Hoa vang vỏng vào tai cô. “Phải rồi, nếu ta chết, Minh Hoa phải làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738857/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.