Lũ quái vật vây quanh Thiên Tuệ đông nhất, chúng liên tiếp tấn công cô nhưng cảnh giới của cô bây giờ là cấp bậc thập tinh, khả năng hấp thu linh khí thiên địa tăng cao hơn nên cô liên tục bổ sung linh khí để chém giết chúng.
Cho dù có thể bổ sung linh khí liên tục như vậy không có nghĩa là cơ thể không bị kiệt sức trong quá trình chuyển hóa linh khí vào cơ thể. Thiên Tuệ cũng đã thấm mệt nhưng cô vẫn phải tập trung, vì tốc độ của bọn chúng xấp xỉ lũ khỉ, chỉ cần sơ sẩy một chút là mạng không còn luôn.
Thiên Tuệ ánh mắt vẫn lạnh lùng, cô đánh bạo ngưng sử dụng thủy nguyên tố để bảo vệ bản thân mà chuyển tất cả sang tiễn sét để tấn công tiết kiệm linh lực, giảm thiểu sự mệt mỏi của cơ thể, cô cũng đã giết được rất nhiều tiểu quái rồi.
“Kỳ quái, ta cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó thì phải.” Thiên Tuệ vừa giết những con quái, vừa tự lẩm bẩm nghi ngờ, cảm giác như lũ khốn này cứ tới từng đợt từng đợt không ngừng, như một cơn thủy triều quái vật vô cùng vô tận.
Không lâu sao đó cô quan sát thấy trên đầu một con tiểu quái hằng lên một vệt đen, vệt đen này đang từ từ lành lại. Thiên Tuệ không xa lạ gì vệt đen đó, đó là vết thương do nhận phải lôi kích của cô.
Cô lập tức nhắm ngay đầu nó lần nữa phát động công kích, xung lực mạnh khiến nó văng ra xa, tại chỗ xác nó ngã xuống, những mảnh thịt văng ra tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738855/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.