‘Tiểu Chân nhi, nếu không gặp được người có thể đối tốt với ngươi cả đời thì không nên thật tâm đối xử, nếu không sẽ bị thương, không cần giống như nương.’
‘Nương, hối hận sao?’
‘Ai, nương không biết rốt cuộc có hối hận hay không, chỉ biết nếu có kiếp sau, chỉ nguyện chưa từng gặp hắn.’
‘Nương người yên tâm, chân tình của ta ai ta cũng không cho.’
Long Ngọc mở mắt ra, lại mơ thấy mẫu thân, có chút đau đầu, cổ họng cũng có chút khô, ho nhẹ vài tiếng, Hạ Mạc Phàm bưng nước tiến vào, nâng cậu dậy, đem nước đưa đến bên môi cậu, nhìn cậu uống xong mới nói: “Thiếu chủ hôm qua bị cảm lạnh, Tiêu Cảnh có hầm canh tuyết lê ngân nhĩ sẽ lập tức mang tới.”
“Giờ nào rồi?” Long Ngọc híp mắt hỏi.
“Đã gần giờ tý, Thiếu chủ ngủ tiếp một lúc?” Hạ Mạc Phàm để chén nước qua bàn trà nhỏ kế bên.
“Thế nào?” Hắn hỏi đương nhiên là về việc xử phạt Long Thừa.
“Quỳ từ đường.” Hạ Mạc Phàm cảm thấy phạt như vậy có chút nhẹ.
“Đại di thái thỉnh cầu?” Long Ngọc cười lạnh, Đại di thái vốn chỉ là người làm ấm giường của Long Tĩnh, liên tục sinh cho Long Tĩnh ba đứa con, Long Tĩnh liền cho nàng thân phận chính thiếp, thân phận chính thiếp so với tiểu thiếp cùng gia kĩ tất nhiên cao hơn, ít nhất nhìn thấy Long Ngọc không thể không hành lễ, nhưng, chính thiếp không phải tiểu thiếp, tuy nói tiểu thiếp cũng là thiếp, nhưng lại gần như phu nhân, mà chính thiếp như Đại di thái chỉ có thể là đại di, địa vị so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hau-that-tuy-hung-minh-hau-ngan-nham-tinh/1319926/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.