Cha mẹ của Âm Nhã Diệc ở lại nơi này đã một tháng, hai người cứ ba ngày một trận ầm ĩ nhỏ, năm ngày một trận cãi vã lớn, dĩ nhiên, là Vi Tích thả hơi lạnh, Âm Khê Uẩn dỗ dành, thỉnh thoảng hắn còn bị đạp từ trên giường xuống, động một tý là làm gián đoạn hai phu phu đang thân mật, càng đáng trách là bởi vì Vi Tích ở đây, lúc rảnh rỗi Hồi Mâu thường tới một chuyến, Long Ngọc không ít lần ẩu đả với hắn, đấu võ mồm, thả Phượng Giác (?),có thể nói nhà họ Âm hết sức náo nhiệt.
“Còn hai ngày nữa là khai giảng.” Long Ngọc nhìn lịch với vẻ bất đắc dĩ, vốn định đi du lịch với Âm Nhã Diệc, kết quả, bị mấy tên kia phá hoại.
“Đúng nha, sắp khai giảng.” Âm Nhã Diệc cảm thấy đến trường vẫn tốt hơn, được ở bên vợ yêu mỗi ngày, cùng lắm thì không về nhà.
“Mai bọn họ đi?” Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn, bởi vì hai vợ chồng kia cho đến bây giờ đều chưa cho tiền lì xì đổi giọng xưng hô, tất nhiên Long Ngọc cũng sẽ không vội vàng gọi người.
“Ừm.” Có thể muốn đi rồi! Một tháng nay hắn cũng bị dằn vặt không ít.
“Em định đến cửa hàng, anh đi không?” Long Ngọc ngắm nghía ngọc Như Ý lớn cỡ bàn tay trong hộp, đỉnh ngọc có khắc hoạ tiết hoa sen, phần còn lại thì chạm hoa văn tường vân, trên chuôi ngọc khắc một cặp hồng tịnh đế, hàm nghĩa là mọi chuyện được như ý.
Đây là thứ cậu điêu khắc được trong tháng này, lúc buồn chán cậu rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hau-that-tuy-hung-minh-hau-ngan-nham-tinh/1319921/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.