Từ Huy Tổ vội vàng hướng Nam viện đi đến, vừa đi vừa sẳng giọng mở miệng “Nhị gia sinh bệnh , sao không tìm đại phu?! Nếu nhị gia có mệnh hệ gì ! Nô tài các ngươi cũng đừng mong toàn mệnh !”
Mấy người phía sau đều cúi đầu, khúm núm đáp lời, ánh trăng nhất lược chiếu qua , chiếu rọi lên khóe miệng cười quỷ dị .
Khi Từ Huy Tổ mặt trầm như nước đẩy ra đại môn Nam viện, khi đi vào, đã thấy người vốn nên ở trên giường nghỉ ngơi lại cũng đang cười, chắp hai tay sau lưng đứng ở trong viện .
Từ Huy Tổ ngẩn ra, lập tức biến sắc, vội vàng xoay người, đã thấy mấy người phía sau đóng chặt cửa , cầm đại đao trong tay vây lấy hắn , Từ Huy Tổ hai tay nắm chặt thành quyền, xoay người cả giận nói “Từ Tăng Thọ , ngươi –”
Từ Tăng Thọ chậm rãi tiến lên, cười cười nói “Đại ca, ngươi vẫn nên ở Nam viện hảo hảo nghỉ ngơi đi .”
Từ Huy Tổ khí giận, cười lạnh liên tục “Từ Tăng Thọ , ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn là làm nội tuyến cho kẻ kia , lấy vinh quang tổ tiên Từ phủ chúng ta đi đổi lấy con đường vinh hoa phú quý cho ngươi sao?!”
Từ Tăng Thọ cước bộ dừng chút , thu hồi tươi cười trên mặc , bình tĩnh nói “Đại ca, ngươi muốn nói thế nào thì cứ nói . Chúng ta, chỉ làm việc vì chủ tử thôi!”
Từ Huy Tổ cũng giận dữ hét “Cái gì chủ tử ?! Yên vương kia bất quá chỉ là một hạng người lang tâm cẩu phế, ý đồ soán vị! Giống như loạn thần tặc tử, mỗi người đều phỉ nhỗ ! Ngươi lại muốn vì hắn bán mạng?!”
Từ Tăng Thọ tiếp tục chậm rãi đi, đi hướng đại môn, vẻ mặt trầm tĩnh, khi đẩy ra đại môn , mờ mịt nói “Đại ca, Tam muội…… Bị nữ nhi Trương Thạch giết……”
Tiếng hô của Từ Huy Tổ im bặt , ngơ ngác nhìn thân ảnh Từ Tăng Thọ đứng ở đại môn , lúc này mới phát hiện, thân ảnh kia thế nhưng so với mình cũng đã gầy đi một vòng ……
“Tăng Thọ……” Từ Huy Tổ giật mình sửng sốt một hồi, mới khàn khàn mở miệng “Ngươi nói…… Tam muội nàng làm sao vậy?”
“Đã chết.” Từ Tăng Thọ ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm sâu thẳm, khuôn mặt ở dưới ánh trăng lúc sáng lúc tối , thấy không rõ vẻ mặt, chỉ nghe thanh âm kia chậm rãi nói “Hoàng Tử Trừng thiết cục, mệnh Trương Thạch tự sát, Trương Thạch viết một phong huyết thư cho nữ nhi hắn, mệnh nữ nhi hắn nhất định phải giết thế tử, Tam muội vì cứu thế tử, kết quả……” Từ Tăng Thọ không có nói thêm gì nữa.
Từ Huy Tổ ngơ ngác nhìn Từ Tăng Thọ , sau một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, cả giận nói “Vậy cũng là bị Yên vương kia bắt buộc! Nếu Yên vương kia an phận thủ thường, sao lại rước lấy họa tai này?!”
“Đại ca!” Từ Tăng Thọ cũng là đột nhiên đề cao thanh âm, đánh gãy lời nói chưa xong của Từ Huy Tổ, chậm rãi quay đầu, nhanh nhìn chằm chằm Từ Huy Tổ , từng chút nói “Trong Từ phủ, chỉ còn lại hai người chúng ta ……”
Từ Huy Tổ chấn động.
Từ Tăng Thọ dứt lời, liền thật sâu nhìn Từ Huy Tổ một lần , rồi không chút do dự xoay người!
Từ Huy Tổ lấy lại tinh thần, liền muốn đuổi theo, nhưng bị mấy người kia ngăn lại , Từ Huy Tổ tức giận kêu lên “Từ Tăng Thọ !! Ngươi nếu làm ra việc nhục đến Từ phủ chúng ta , ta coi như không có đệ đệ này ! Ngươi có nghe hay không?! Từ Tăng Thọ ! Ngươi trở về cho ta! Trở về!!”
Từ Tăng Thọ đi nhanh hướng đến phía trước , vẻ mặt kiên định, tiếng rống giận phía sau cũng coi như không nghe thấy
Vô luận như thế nào, hắn cũng không để cho Từ phủ mất thêm bất luận người nào !
Cho nên, đại ca! Chẳng sợ lưng đeo một thân bêu danh, chẳng sợ bị trục xuất khỏi Từ phủ, chẳng sợ ngươi không tiếp thu đệ đệ này, chẳng sợ…… Tối nay phơi thây ở đầu đường Nam Kinh, ta cũng không sẽ để ngươi gặp chuyện không may !
Hảo hảo , hảo hảo đợi ở Từ phủ đi.
Chỉ cần, chỉ cần Yên vương thành công , chỉ cần thế tử còn sống, hắn chắc chắn bảo toàn mạng ngươi ! Bảo toàn cả Từ phủ chúng ta !
Tam muội! Nguyện ngươi trên trời có linh thiêng, phù trợ Từ phủ đi!
***********
Chu Doãn Văn ngơ ngác nhìn bên ngoài đầy tiếng sát thét lên , khói lửa nổi lên bốn phía, trong lòng sợ run, kinh nghi, sợ hãi, sao lại thế này?!
Yên vương không phải ở Bắc Bình sao?!
Sao lại …… Đột nhiên xuất hiện ở trong này?!
“Hoàng Thượng!” Hoàng Tử Trừng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, cố gắng trấn định, nhưng thanh âm vẫn như cũ phát run, cũng phẫn nộ cùng kinh hoảng “Hoàng Thượng! Đi mau! Để cho Cẩm Y Dạ Hành bảo vệ ngài rời đi!”
Chu Doãn Văn cũng lấy lại tinh thần, mạnh mẽ chế trụ tay Hoàng Tử Trừng , nghiến răng nghiến lợi “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”
Hoàng Tử Trừng trên mặt hiện lên một tia tuyệt vọng “Hoàng Thượng…… Chúng ta đều trúng kế !”
Chu Doãn Văn ngơ ngác nhìn Hoàng Tử Trừng , sau một lúc lâu, mới mở miệng “Ngươi nói có ý tứ gì?!”
“Hoàng Thượng, Yên vương kia căn bản chỉ là làm bộ ! Thế tử Chu Cao Sí cũng không chết! Hết thảy đều là kế a!! Hoàng Thượng!” Hoàng Tử Trừng la lớn, thanh âm mang theo tuyệt vọng cùng bi phẫn.
Chu Doãn Văn lảo đảo hai bước về phía sau, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng thì thào thê lương nói “Nguyên lai…… Đều trúng kế sao? Ta…… Thua sao?!” Cuối cùng cũng là có chút mờ mịt.
Hoàng Tử Trừng cũng mạnh mẽ giữ chặt Chu Doãn Văn , lạnh lùng nói “Không! Hoàng Thượng! Chỉ cần ngài còn sống! Ngài tuyệt đối sẽ không thua! Hoàng Thượng đi mau!”
Chu Cao Sí vẫn như cũ ở trong Tùng Trúc viện tĩnh dưỡng, mấy ngày nay đều ngồi ở trong viện chuyên chú nhìn thư tín trong tay, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, liền lấy lại tinh thần, buông thư tín trong tay, quay đầu nhìn lại, thấy Chu Vương một thân khôi giáp, vết máu trên khôi giáp loang lổ, tuy rằng vẻ mặt mỏi mệt, nhưng trên mặt cũng mang theo hưng phấn cười.
Chu Cao Sí vội đứng dậy, cung kính chỉ lễ “Ngũ thúc!”
“Tiểu Cao Sí , Ngũ thúc ngươi có một thiên đại hảo tin tức muốn nói cho ngươi!” Chu Vương thần bí nói , vẻ mặt ức chế không được hưng phấn cùng mừng như điên.
Chu Cao Sí tâm hơi run , nhìn chằm chằm Chu Vương , trong lòng lại khẩn trương, chẳng lẽ là…… cha?
“Là … phụ vương ta thắng?” Chu Cao Sí cưỡng chế khẩn trương trong lòng, thấp giọng hỏi.
Chu Vương ninh mi , hắc hắc cười quái dị một tiếng “Quả nhiên là phụ tử đồng tâm nga ?” Lập tức hưng phấn mở miệng “Tiểu Cao Sí , ngươi nói đúng rồi! Phụ vương ngươi , tứ ca ta, hắn đánh vào Nam Kinh !!”
Chu Cao Sí ngẩn ngơ, lập tức tế mi nhất loan, tươi cười thật to , cha…… Hắn thắng!
“Tiểu Cao Sí , Ngũ thúc ngươi có chuyện phải phiền toái ngươi.” Chu Vương đột nhiên nhất chỉnh thần sắc, nghiêm túc nói.
Chu Cao Sí lấy lại tinh thần, nhìn Chu Vương trước mắt đột nhiên nghiêm trang, vẻ mặt ngưng trọng, không khỏi sửng sốt, lập tức ôn hòa cười, chắp tay nói “Ngũ thúc mời nói, chỉ cần Cao Sí có thể , nhất định giúp Ngũ thúc!”
“Tha Doãn Văn một mạng!”
*********
Chu Cao Hú cưỡi ngựa, ở đầu đường Nam Kinh chậm rãi mà đi.
Một bên nhìn quét hai bên ngã tư đường.
Lúc này, thời gian tiến công vào Nam Kinh đã là hai ngày .
Tuy rằng vẫn có cảm giác tiêu điều , nhưng tiểu quán cũng đã lục đục khôi phục mở cửa.
Nếu không phải phụ vương quyết định thật nhanh , vừa vào Nam Kinh liền lập tức đánh Công Tứ Môn, hơn nữa trước đó đã nhị cữu cữu an bài , binh mã ở Nam Kinh lại thay bằng người của mình , chỉ sợ, Nam Kinh này cũng phải đại thương nguyên khí.
Chỉ sợ cũng sẽ không nhanh như vậy liền khôi phục trật tự bình thường.
Chỉ là , binh mã bí mật của phụ hoàng rốt cuộc có bao nhiêu ?
Lại bắt đầu từ khi nào đã khống chế binh mã toàn thành Nam Kinh ?
Chu Cao Hú trụ ngựa , ngẩng đầu nhìn hướng phủ đệ trước mắt — Từ phủ.
Thôi!
Việc này vẫn không nên quá hiếu kì .
Chu Cao Hú trong lòng không chút để ý nghĩ.
Xuống ngựa, vào Từ phủ, được quản gia dẫn đường, vào viện .
Rất xa, liền nghe gặp vị thuốc. Chu Cao Hú nhướng mày, xem ra, thương thế nhị cữu cữu không nhẹ a.
Đêm đó, nhị cữu cữu cứ như không muốn sống nữa , nếu không phải nhị cữu cữu liều mạng dẫn đường, chỉ sợ cũng không nhanh như vậy tiến vào hoàng thành.
“Đại cữu cữu?” Chu Cao Hú vào viện , liền thấy Từ Huy Tổ lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, theo bản năng sửng sốt, lập tức liền thấp giọng kêu một tiếng.
Từ Huy Tổ hừ lạnh một tiếng, bưng lên chén thuốc liền xoay người rời đi, khi rời đi, nhịn không được châm chọc một câu “Không dám!”
Chu Cao Hú vẻ mặt lạnh lùng, hắn cũng không có giống đại ca hắn hảo tính tình !
Nhưng Từ Tăng Thọ trên giường cũng vội vàng giãy dụa đứng dậy “Nhị, nhị thiếu gia……”
Chu Cao Hú vừa thấy, vội đi qua , nhíu mày đỡ lấy “Nhị cữu cữu, thương thế ngài còn không có hảo, vẫn là nằm đi.”
Từ Tăng Thọ lộ ra tươi cười suy yếu, thấp giọng nói “Nhị thiếu gia, tâm tình hắn không tốt, ngài đừng cùng hắn so đo.”
Chu Cao Hú nhìn Từ Tăng Thọ rất là cung kính câu nệ, trong lòng có chút buồn bực, tuy rằng hiện tại phụ vương hắn xem như đoạt được thiên hạ, nhưng nhị cữu cữu là đại thân có công lớn , cần gì phải khiêm cung như thế chứ ? Thậm chí…… Làm mình có cảm giác như là lấy lòng?
“Nhị cữu cữu yên tâm, Cao Hú sẽ không .” Chu Cao Hú trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng vẫn trấn an .
Từ Tăng Thọ mới nhẹ nhàng thở ra, lại thấp giọng hỏi “Không biết…… Thế tử có đến Nam Kinh không ?”
Chu Cao Hú trên mặt mỉm cười “Hôm nay sáng sớm, phụ vương vừa mới thu được cấp báo. Thịnh Dung cùng Thiết Huyễn đều đã binh bại rồi bị bắt , nay, sắp xếp cho đại ca về Nam Kinh .”
Từ Tăng Thọ chậm rãi gật đầu, trong lòng chậm rãi cân nhắc một chút, lập tức trên mặt cười “Vậy là tốt rồi. Thân thể thế tử không việc gì là tốt rồi.”
Lại nhàn thoại vài câu , Chu Cao Hú liền đứng dậy cáo từ.
Khi rời đi , thấy Từ Huy Tổ bưng một cái bàn nhỏ , sắc mặt vẫn tối tăm như cũ, nhìn thấy mình cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, liền xoay người vào phòng Từ Tăng Thọ.
Chu Cao Hú vẻ mặt trầm xuống, đại cữu cữu này cũng không tránh khỏi rất lên mặt đi!
Hắn là trung thần của Chu Doãn Văn! Nếu không phải xem phần quan hệ của hắn với mẫu phi và nhị cữu cữu , chỉ sợ phụ vương đã sớm xử giống như đám lão nhân ngoan cố – chém đầu!!
Nói không chừng, còn có thể rơi vào cùng kết cục của Hoàng Tử Trừng — điệp hình!
**********
Ly khai Từ phủ.
Chu Cao Hú kỵ mã mà đi, rất nhanh liền đi qua hai phố , rất xa, liền thấy một tòa phủ đệ bị nghiêm mật gác .
Trên phủ đệ có đề hai chữ thật to : Phương phủ.
Chu Cao Hú ở trước Phương phủ dừng lại , nhớ tới hôm qua, nguyên bản Phương Hiếu Nhụ cũng bị lôi đi chém đầu nhưng lại được tha tội ?!
Mà nguyên nhân…… Cũng là do phong thư hôm qua ……
Nội dung trên thư , hắn không thấy , nhưng vụng trộm thoáng nhìn, đã thấy nét chữ trên thư rất quen thuộc …… Là đại ca hắn?
Sau đó, thần sắc phụ vương hắn nháy mắt âm trầm cắn răng, càng thêm chứng minh ý nghĩ này là thật .
Sau khi nhìn xong nội dung thư , phụ vương hắn nghiến răng nghiến lợi nói –“Tha Phương Hiếu Nhụ tội chết!”
Nhìn Phương phủ một cái, Chu Cao Hú tiếp tục đánh ngựa đi trước, trong lòng thật sự tò mò, rốt cuộc, đại ca hắn nói cái gì khiến cho phụ vương tha cho Phương Hiếu Nhụ ngoan cố kia một mạng ?
Phải biết rằng, Phương Hiếu Nhụ kia thấy phụ vương hắn tự mình tìm đến cửa cũng không quỳ , ngược lại còn hắc hắc cười lạnh, tự ngồi vào đống củi , đối hắn phụ vương miễn cưỡng nói “Hôm nay Phương Hiếu Nhụ rốt cục có thể thành toàn công nghĩa lẽ phải trong lòng !”
Người kiêu ngạo lại tỏ thái độ khinh thường đến thế , phụ vương hắn sao có thể để y không chết ?
Tối trọng yếu một chút là, lúc ấy phụ vương hắn mang theo một thân sát khí vào Phương phủ!
Người cùng Trương Thạch giao tình không tồi , trừ bỏ Phương Hiếu Nhụ kia đều là bị chết thất thất bát bát !
Rốt cuộc, đại ca hắn viết cái gì?
***********
Mà lúc này , Phụng Tiên điện , hoàng thành Nam Kinh .
Chu Lệ âm trầm nhìn chằm chằm thư trên bàn, thực ngắn , một câu, mười một chữ .
Phương Hiếu Nhụ nếu chết , con sẽ không tiến Nam Kinh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]