Chương thứ năm
Thiên Sơn mây trắng tuyết ngà, phương xa yêu quái đến tìm Huyền Quy
Đỉnh Thiên Sơn phủ tuyết, hàng năm bịt kín một tầng trắng xóa suốt bốn mùa không tan, có câu nói rằng: Đêm trăng sáng mà lên đỉnh Thiên Sơn sẽ như lạc giữa biển mây vô tận.
Nhìn từ chân núi đến khe sâu, khắp nơi đều là thông tùng xanh mướt, cây cao tán rậm, tiếp tục nhìn lên trên, trên thảo nguyên kim liên từng đóa, hoa nở rực rỡ. Phía trên giới tuyến tuyết rơi tạo thành, đá tảng loạn chồng lên nhau, từng bông tuyết liên trắng muốt như thỏ ngọc phủ phục dưới vách đá trong khí hậu lạnh buốt, nhìn cực kỳ lanh lợi đáng yêu. Tương truyền năm ấy Chu Mục Vương đã từng cưỡi hết tám con bảo mã chạy hết chín vạn dặm mới tới được Thiên Sơn, tại Dao Trì Yến có duyên gặp được Vương mẫu nương nương, cuối cùng được ban tiên tửu thọ đến trăm năm.
Vừa mới vào hạ, giữa vạn lý trời quang, một lão nhân gia hạc phát đồng nhan[1] bước chân như bay trên sườn núi hầu như không có sơn đạo đi tới. Bỗng nhiên, lão dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bấm bấm ngón tay tính toán, sau đấy không tiếp tục đi về phía trước nữa mà tìm một khối đá nhô cao như ghế dựa, phất đi tàn sương trên mặt, thong thả ngồi xuống.
Lão nhân gia ngồi trên tảng đá râu dài bay bay, đầu bạc như mây, một thân trường bào trắng noãn chỉnh tề theo gió lay động, tiên phong đạo cốt, thật có vài phần vị đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-duc-kien/3093969/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.