Thời gian sau đó, cảm xúc Trác Dụ trào dâng, nghĩ đủ cách dày vò cô.
Khương Uyển Phồn nhéo tay anh, lầm bầm bảo: “Bao.”
Trác Dụ bắt lấy cổ tay cô, bất ngờ cố định nó trên đầu cô, hơi thở nặng nề, đáy mắt đỏ ngầu, vì phập phồng quá kịch liệt nên cơ ngực như ứ máu, căng cứng. Anh chợt bảo: “Vợ ơi, chúng ta sinh em bé đi.”
Cơ thể Khương Uyển Phồn cứng đờ, hai chân cũng trút hết sức lực. Trác Dụ kéo lại, không để chân cô tuột xuống, giữ chặt bên hông mình, để cô quấn chặt lại.
Anh nằm sấp người xuống, khoảng cách càng kín kẽ hơn, giọng hơi run run: “Anh cai thuốc rồi, cũng không uống rượu mấy tháng nay, mỗi ngày ở câu lạc bộ đều tập luyện trượt tuyết. Em sờ thử cái này của anh đi, còn cái này nữa, có phải rất săn chắc không. Tháng trước anh đã tự đi kiểm tra sức khỏe, chỗ nào cũng tốt hết, nếu không cần thì đúng là phí của trời.”
Khương Uyển Phồn bị anh chọc cười, dần thả lỏng người.
D*c vọng trong mắt Trác Dụ vụt mất nửa màu sắc, giọng anh rất đỗi ngoan ngoãn: “Vợ ơi, em không muốn anh làm cha sao?”
“Phạm luật nha.” Khương Uyển Phồn cười cười: “Sap tự nhiên đùa lưu manh.”
Mấy giây sau, cô không kiên quyết nữa: “Không đeo bao cũng được, lát nữa em đi mua thuốc.”
“…”
Đúng là độc ác.
Đọc Full Tại truyentop.net
Được, đeo, đeo hết một hộp luôn.
Lúc ấy không biểu hiện quá nhiều nhưng đúng là Trác Dụ có hơi tức giận vì chuyện này, sau đó anh không đi tắm mà nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854275/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.