Trác Mẫn Mẫn vẫn giữ vẻ khoan dung, hơi sửng sốt: “Vậy sao. Cô đã bảo mà, con và Trác Dụ rất có duyên.”
“Con xin nhận lời may mắn của cô ạ.” Khương Uyển Phồn chủ động khoác tay bà: “Cô, con xuống lầu với cô nhé, cô đi chậm thôi.”
Vừa ra khỏi phòng ngủ thì trông thấy Trác Dụ đang lên lầu.
Trác Mẫn Mẫn vỗ tay Khương Uyển Phồn một cái: “Con chú ý nghỉ ngơi nhé, ván bài ở dưới đang chờ cô.”
Khương Uyển Phồn vẫn chu đáo đỡ bà xuống lầu.
Lúc quay lại, bước chân cô nhẹ nhàng tung tăng hơn, Trác Dụ khom lưng chống hai tay trên lan can, tầm mắt dõi theo cô.
“Anh cũng trốn việc à?” Khương Uyển Phồn cười tít mắt hỏi.
Trác Dụ nhìn xuống dưới lầu: “Cô anh nói gì với em vậy?”
“Khen em vài câu. Vẻ mặt anh như này là sao? Không tin à.” Khương Uyển Phồn ngửa mặt lên: “Em thế này không xứng đáng được khen sao?”
“Mẹ nói đúng thật.” Trác Dụ: “Quả nhiên là đỏm dáng.”
Đọc Full Tại truyentop.net
“Sao cái gì mẹ em cũng nói với anh vậy, em thối chỗ nào?” [1]
[1] Đỏm dáng trong tiếng Trung là “Xú mỹ (臭美)”, chữ “xú” có nghĩa là “thối” nên đoạn sau Khương Khương mới hỏi như trên.
Trác Dụ vươn một tay ôm eo cô, bỗng nhiên vùi đầu vào cổ cô, cất giọng trầm chan chứa ý cười: “Ừm, thơm. Còn nữa, sửa lại một chút. Không phải mẹ em, mà là mẹ của chúng ta.”
Dưới lầu, Trác Mẫn Mẫn quay đầu liếc nhìn. Tuy đã bị góc tường che mất một nửa không thấy hết nhưng bà ta vẫn thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854239/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.