Hơn sáu giờ tối, bầu trời ngột ngạt cả ngày cuối cùng đã đổ mưa. Từng giọt đập vào cửa sổ xe giống như lớp đinh sắt dày đặc. Khương Uyển Phồn còn tưởng trời đổ mưa đá.
“Cửa sổ trên lầu đã đóng kỹ chưa?”
“Đóng kỹ rồi nhưng ở tầng trên cùng bị dột nước, vẫn là chỗ cũ.”
“Đợi trời tạnh tôi gọi người đến sửa.”
Khương Uyển Phồn tìm một chiếc thùng đặt vào vị trí bị dột kia. Đi đến xem thử mới phát hiện không phải là dột nước, rõ ràng nước đã tràn vào.
Mưa ngoài cửa sổ rất lớn, tựa như bao bọc lấy thế giới bằng mấy lớp vỏ nylon, không thể thấy rõ gì. Cô nhíu mày nói: “Đừng mở cửa sổ, đừng ra ngoài, tối nay cũng đừng thêu nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Trên núi về đêm sẽ lạnh, Khương Uyển Phồn đặt một chậu than nóng ở giữa gian phòng chính, mọi người ngồi quây quần xung quanh tán gẫu với nhau.
Bà cụ cười tít mắt nói: “Bạn trai của Khương Khương rất tốt.”
Khương Uyển Phồn cong môi, gạt gạt than ra để lửa cháy lớn hơn: “Mới gặp mặt một lần sao lại biết anh ấy rất tốt ạ?”
Tiểu Thủy nhận ra trọng điểm câu nói: “Chị ơi, chị thừa nhận anh ấy là bạn trai rồi.”
Khương Uyển Phồn hơi sửng sốt, “hừ” một tiếng: “Con nít quỷ [1].”
[1] Gốc là “nhân tiểu quỷ đại (人小鬼大): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Đọc Full Tại truyentop.net
Tiểu Thủy sờ đầu cười ngây ngô, tay hơi níu ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854229/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.