*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thừa nhận một cách sảng khoái như vậy khiến Tạ Hựu Địch không nói nên lời. Ánh mắt lúc thì bốc lửa lúc thì lạnh rét cả người, cuối cùng lại nặng nề như nâng một chiếc bao bố nặng ngàn cân.
Trác Dụ: “Cậu đừng nhìn tôi như thế.”
“Cút đi, ai thèm nhìn cậu.” Tạ Hựu Địch mất kiên nhẫn quay mặt sang chỗ khác, trầm mặc hai giây rồi lại quay về tiếp câu: “Tôi xem cậu là anh em nên mới nói thật với cậu đấy.”
Trác Dụ tỏ ý anh ấy cứ tiếp tục.
“Rốt cuộc cậu có nghiêm túc không vậy?” Tạ Hựu Địch: “Nếu chỉ nói miệng thôi thì xem như tôi chưa nói gì đi.”
“Mấy năm qua tôi luôn giữ chuẩn mực, sao lại để lại trong cậu ấn tượng một thằng cặn bè không chịu trách nhiệm vậy?” Trác Dụ chế giễu, ý cười trong mắt hệt như bồ công anh bay tản ra: “Tôi cũng không có lỗi với ai.”
“Cậu nghĩ tôi lo lắng cho Tiểu Khương à?” Tạ Hựu Địch lạnh nhạt, vẻ mặt như nhìn một tên ngốc: “Tôi sợ cậu không thoát ra được ấy.”
Những ngày sau đó cứ mỗi khi rảnh rỗi, đầu óc Trác Dụ lại nhớ đến lời nói lúc đó của Tạ Hựu Địch hệt như một cái máy đọc.
“Có lẽ cậu không hiểu rõ về cô gái Khương Uyển Phồn này. Gia đình cô ấy từ tổ tiên đã làm về thêu thùa, chính là tấm gương mẫu mực của ngành này. Cô ấy không dựa vào danh tiếng của nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854220/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.