Trác Dụ nghi ngờ kiếp trước chắc chắn mình đã nợ mạng của tên ngốc Tạ Hựu Địch này, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị chòm sao bóp nghẹn họng.
“Ăn xong rồi.” Khương Uyển Phồn đặt chén xuống, liếc nhìn đồng hồ.
“Em cũng ăn xong rồi.” Lữ Lữ cười híp mắt nói.
Tạ Hựu Địch cầm điện thoại lên: “Được, tôi đi thanh toán.”
Chủ đề cứ thế bị bỏ qua một cách tự nhiên.
Trác Dụ quay đầu theo bản năng, phát hiện Khương Uyển Phồn cũng đang nhìn mình. Ánh mắt chỉ giao nhau một tích tắc rồi cô thản nhiên rời mắt đi.
Cứ luôn cảm thấy cô đang giải vây giúp mình.
Nghĩ thế, ừm, hình như hiểu lầm lại lớn hơn rồi.
Tạ Hựu Địch thanh toán xong quay lại, chỉ chỉ xe của Trác Dụ: “Ngồi xe cậu nhé.”
“Cậu không lái xe à?”
“Tôi tưởng hôm nay sẽ uống rượu.” Tạ Hựu Địch cười nói, không hề có cảm giác tội lỗi.
Trác Dụ cau mày: “Sớm muộn cũng có ngày cậu ngâm mình trong vò rượu.” Sau đó khi nhìn về phía Khương Uyển Phồn, hàng may đang cau chặt lập tức giãn ra: “Hai người đậu xe ở đâu?”
Khương Uyển Phồn vuốt tóc bên má: “Bọn tôi bắt xe.” Tầm mắt cô đã hướng về bên lề đường, chân cũng sắp bước về phía đó. Trác Dụ nhích sang bên cạnh một tí chắn tầm mắt cô, thuận lý thành chương nói: “Tôi đưa cô… Hai người về.”
Tạ Hựu Địch bá vai Trác Dụ vừa đi về trước vừa nói một đống chuyện, đi mấy bước thì quay đầu bảo: “Lên xe thôi.”
Hai người đã lên tiếng mời, từ chối nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854218/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.