“Nhất Phong nó…Mận Mận con bé…” Bà Tô lo lắng, nói năng cũng không được lưu loát, rành mạch. “Chúng nó làm sao?” Ông Tô cau mày, đôi mắt híp lại không mở ra được. “Hai đứa chúng nó đang..đang…” Bà Tô chợt tỉnh ngộ, trong đầu đột nhiên lóe sáng, nhanh trí nói: “Không có gì, chỉ là tôi thấy lo lắng muộn như thế này rồi chúng nó còn chưa về liệu có xảy ra chuyện gì rồi không?” Ông Tô nghe thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, ngáp một cái rồi nằm xuống giường, mơ mơ màng màng đáp lại: “Mấy ngày nay Mận Mận đều ở lại trường, tất nhiên sẽ không về nhà, còn Nhất Phong ngày nào cũng tăng ca đến đêm khuya, thời gian này chắc chắc cũng không về nhà. Bà đừng lo nữa, ngủ đi, bà không ngủ thì cũng đừng có làm phiền tôi. Tôi ngủ đây!” Ông nói xong bèn trở mình, rất nhanh liền phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Bà Tô ngồi trên giường, mười ngón tay siết chặt, lòng ngổn ngang trăm mối. Thành thật mà nói bà rất hài lòng về Hoắc Anh Tú, trong thâm tâm thật sự thích chàng rể tương lai này. Nếu bây giờ bà nói với chồng chuyện mình bắt gặp Hoắc Anh Tú và Tô Tuệ Vân, e rằng với tính cách của ông Lâm, chàng rể quý hóa mà bà có thắp đèn lồng cũng không thể tìm thấy này nhất định sẽ bị đánh đuổi ra khỏi nhà. Vì vậy, để giữ được chàng rể quý hóa này, bà bắt mình phải bình tĩnh, không được phép nói ra, dù sao thì không phải là cô cả thì cũng là cô hai, chức danh mẹ vợ này cũng đều là của bà. Đêm nay, bà Tô trằn trọc cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau, khi Tô Tuệ Vân chuẩn bị đi học, bà Tô liền kéo cô lại nói: “Mận Mận, dù sao thì mẹ cũng phải xuống mua thức ăn nên tiện thể đi cùng con luôn.” Tô Tuệ Vân ôm chặt cánh tay bà Lâm, đầu tựa vào vai bà, nũng nịu nói: “ Vâng ạ, chúng ta cùng đi thôi mẹ.” Thấy cô con gái thứ hai thân thiết với mình như vậy, bà Tô cũng cảm thấy được an ủi. Hai người cùng đi xuống cầu thang, bà Tô bèn kéo Tô Tuệ Vân vào góc khuất, nhìn ngó xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói: “ Mận Mận, nói thật cho mẹ biết, con với Nhất Phong bắt đầu từ khi nào?” “Mẹ nói cái gì thế ạ?” Tô Tuệ Vân nghe vậy thì rất ngạc nhiên, một mực phủ nhận: “Con với anh rể là hoàn toàn trong sạch, không hiểu mẹ đang định nói cái gì?” “Tối hôm qua mẹ đã nhìn thấy rồi, con đừng có giấu mẹ, lẽ nào con muốn lén lút như vậy với Nhất Phong cả đời hay sao?” Bà Tô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ vào đầu Tô Tuệ Vân. Tô Tuệ Vân nghe thấy vậy, sao cứ cảm thấy có ý gì đó đằng sau lời nói, mắt chợt lóe lên “ Mẹ, ý của mẹ là… con có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh rể?” “Tất nhiên” Bà Tô nghiêm túc nói: “Nếu con thật sự thích Nhất Phong, mà người Nhất Phong thích là con thì mẹ sẽ để các con làm chủ, cho Nhất Phong lấy con.” Tô Tuệ Vân sững sờ trước những lời nói của bà Lâm, rất lâu sau mới trả lời: “ Mẹ, có phải hôm nay mẹ uống nhầm thuốc rồi không, anh rể đã có hôn ước với chị cả, mẹ để anh rể cưới con thì chị biết phải làm sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]