“ A…đau…” Đây là lần đầu tiên của Tô Tuệ Anh, lại còn là từ phía sau, hơn nữa ban ngày ban mặt ở trong rừng sâu, cô cảm thấy cực kì căng thẳng, mặc dù rất yêu Sở Trình Thiên,nhưng cơ thể cô cũng không tài nào thả lỏng được. “ Bảo bối, em thả lỏng ra, đừng sợ, không có ai ở đây đâu.” Sở Trình Thiên ôm chắc bầu ngực cô, chỉ cách một lớp áo mỏng, anh hôn lên đôi môi cô, muốn để cho cả tâm hồn và thể xác của cô đều mong muốn chuyện này, đến lúc đócô tự khắc sẽ thả lỏng. Không thể không nói rằng tay và kĩ thật hôn của Sở Trình Thiên đều rất điêu luyện, thật sự rất giỏi, chả mấy chốc cơ thể cô mềm nhũn như cánh hoa, thả lỏng hoàn toàn, Sở Trình Thiên khẽ di chuyển, nhịp nhàng đi vào bên trong cơ thể cô. Mắt nhìn theo bụi cây xanh rờn trước mặt, có vài chiếc lá bị gió thổi đung đưa nghe như tiếng chim kêu, tất cả đều đẹp đẽ yên bình, không chỉ Sơ Trình Thiên, ngay cả Tô Tuệ Anh cũng có cảm giác khoan khoái và dễ chịu mà từ trước đến nay cô chưa từng có. “ Bảo bối, em hạ thấp eo xuống một chút, mông nâng lên cao hơn.” Sở Trình Thiên bắt đầu dạy dỗ cô một chút. “ Trình Thiên…” Tô Tuệ Anh đỏ mặt, ngoan ngoăn làm theo. “ A…, bảo bối, anh yêu em.” Sở Trình Thiên ôm chặt cô vào lòng, một Tô Tuệ Anh dịu dàng ấm ấp đến vậy, quả thực khiến anh không nỡ rời xa. Hai người triền miên không dứt suốt một tiếng đồng hồ, anh đi vào trong cơ thể cô ba lần, cuối cùng khi Tô Tuệ Anh không còn chút sức lực nào nữa, Sở Trình Thiên giúp cô mặc quần áo lên, om cô ngồi dưới gốc cây. “ Bảo bối, em có mệt không, nếu mệt thì nhắm mắt lại ngủ một lúc đi.” Sở Trình Thiên xót xa xoa xoa gương mặt cô, cô chọn một vị trí thoải mái nằm trong lòng Sở Trình Thiên, nhắm mắt lại, chưa đầy một phút sau, hơi thở đều đều, chầm chậm đi vào giấc ngủ. “ Thật là một cô gái ngốc, nhanh thế đã ngủ ngay rồi.” Sở Trình Thiên ôm cô, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng ngắm nhìn hàng lông mày của cô, mũi cô, càng nhìn càng thấy mê đắm, cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, ánh nắng lấp lánh xuyên qua các cành cây kẽ lá chiếu lên hai người họ, Sở Trình Thiên đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng trẻo của Tô Tuệ Anh thì thầm:” Phiên, cả đời này, anh chỉ yêu mội mình em.” Đêm ở thành phố B Hoắc Anh Tú tay xách một túi quà nhở, đứng đợi ở cổng trường đại học đã một tuần. Từ sau cái đêm bộc phát thú tính làm cho Tô Tuệ Vân ngất đi, cô càng không về phòng nữa. Hoắc Anh Tú cho rằng Tô Tuệ Vân chỉ đang làm bộ, dỗi hờn một chút, lúc đó không hề để tâm chuyện này, nhưng năm ngày sau đó, không thấy cô xuất hiện, Hoắc Anh Tú bắt đầu thấy lo lắng, sợ rằng vì chuyện này mà đánh mất báu vật gợi cảm tuyệt vời này. Thế là, anh tùy tiện chọn một món quà, đứng đợi ở cổng trường Tô Tuệ Vân. Nhưng Tô Tuệ Vân quyết không gặp, Hoắc Minh Lăng mỗi ngày hễ tan làm là chạy đến đợi ở cổng trường, Anh không tin cô thể ở mãi trong trường không ló mặt ra bên ngoài. “Reng reng reng!” Tiếng chuông báo kết thúc giờ tự học vang lên, từng tốp từng tốp nam sinh khoác trên mình bộ đồng phục lần lượt ra khỏi cổng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]