Dù Tô Tuệ Kỳ chỉ là một cô gái mà còn là một cô gái thon thả, thế nhưng vì cô khá cao, nên dù không béo mà chỉ hơi gầy thì vẫn nặng gần 50 kg, đột nhiên nặng hơn 50 kg khiến hai bảo tiêu có chút không chịu nổi, thế nhưng cả hai đều được huấn luyện kĩ càng nên đều có thể khiêng tiếp. Trước sự dịu dàng đột nhiên này của Triệu Dân Thường, Tô Tuệ Kỳ cảm thấy trái tim đau nhói từng cơn, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt điển trai của Triệu Dân Thường, nỗi lòng của Tô Tuệ Kỳ bây giờ vô cùng rối bời. Vì sao, vì sao mà sau khi cô quyết định không yêu người đàn ông này nữa thì anh ta lại dịu dàng tình cảm với cô đến thế. Anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Rõ đã không yêu cô thì sao lại không chịu buông tay, cô đến cùng phải quyết định thế nào đây? Tô Tuệ Kỳ hơi cụp mắt, im lặng mà ngồi trên người Triệu Dân Thường, đắm chìm trong thế giới nội tâm đầy đau khổ của mình. Hắc Tiêu vốn đi đằng sau thôn trưởng, từ lúc Tô Tuệ Kỳ ngồi vào lòng Triệu Dân Thường, thì khuôn mặt cậu đã trở nên trắng bệch, những ngón tay xiết chặt vào thân cung làm từng đường gân tay nổi bần bật trên mu bàn tay mình. Giờ phút này, cậu vô cùng muốn đoạt lại Tô Tuệ Kỳ từ trong lòng Triệu Dân Thường, thế nhưng…cuối cùng cậu lại gắng chịu đựng mà không hề làm thế, không phải cậu không dám, chỉ là…Tô Tuệ Kỳ không cho phép cậu làm điều ấy. Đêm qua, sau cơn vui sướng nơi cơ thể quấn quít lấy nhau ấy thì lúc về nhà, Tô Tuệ Kỳ nói với cậu về mối quan hệ của cô với Triệu Dân Thường, mà còn yêu cầu cậu không được nói việc đêm qua cho bất kì ai, mà sau này dù cho đôi bên gặp gỡ cũng phải xem như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra. Nói tóm lại thì cô không cần cậu chịu trách nhiệm, cũng không muốn có mối quan hệ nào với cậu, cậu cũng không được can thiệp vào cuộc sống riêng của cô, chuyện đã làm đã vui sướng, thì cũng quên đi. Nhìn cô im lặng ngồi trên người Triệu Dân Thường, ngoài việc nhẫn nại thì Hắc Tiêu cũng chỉ đành nhẫn nại, cậu là người biết giữ chữ tín, nếu đêm qua cậu đã đồng ý với Tô Tuệ Kỳ thì cậu nhất định sẽ làm được, và vì đây là sự lựa chọn của Tô Tuệ Kỳ nên cậu sẽ luôn tôn trọng điều đó. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Thế nhưng…trái tim cậu thật sự đau đớn vô cùng, Hắc Tiêu chỉ đành đau đớn mà nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn đôi nam nữ đang ngồi trên ghế kia. Bên phía Tô Tuệ Anh cũng không chú ý đến Hắc Tiêu, nàng chỉ có chút lo lắng nhìn Tô Tuệ Kỳ lại một lần nữa bị Triệu Dân Thường đùa giỡn, khẽ thở dài bảo: “Tuệ Kỳ thật là vừa ngốc vừa cố chấp, nhiều chuyện như thế rồi, sao chị ấy còn không hiểu được chứ?” Hàn Phiêu vừa cõng Tô Tuệ Anh vững vàng đi vào rừng vừa lắc đàu cảm thán: “Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến người chết cũng không đổi.” Hàn Phiêu vừa cõng Tô Tuệ Anh vững vàng đi vào rừng vừa lắc đàu cảm thán: “Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến người chết cũng không buông.” Tuy rằng Tô Tuệ Anh với Tô Tuệ Kỳ chưa nói cho anh một số chuyện nhưng anh là một người thông minh nên có một số việc vừa nhìn thôi là anh biết ngay thế nên mối quan hệ đặc biệt giữa Tô Tuệ Kỳ và Triệu Dân Thường anh đã sớm biết rồi. Anh cũng hiểu tại sao khi Tô Tuệ Kỳ biết người anh thích thật ra là Tô Tuệ Anh, cô cũng không tức giận hay chỉ trích mà chỉ bình tĩnh chia tay với anh, có lẽ lúc đó mối quan hệ của cô với Triệu Dân Thường cũng đã bắt đầu thế nên cô mới chẳng hề để tâm đến anh. Nghĩ rõ điều này nhưng trong lòng Hàn Phiêu cũng không hề hận Tô Tuệ Kỳ chút nào, mà ngược lại còn có chút thương hại cô, có lẽ đây chính là thứ gọi là không yêu nên chẳng có hận, chỉ có yêu thật nhiều thì hận mới có thể càng sâu! Câu thơ hơi cải biên của Hàn Phiêu khiến Tô Tuệ Anh cười khẽ, dùng bàn tay trắng nõn nà của mình khẽ đấm vào vai Hàn Phiêu, bảo: “Của người ta là đôi lứa thề nguyền sống chết, anh nói thì lại thành chết cũng không buông.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]