Lúc này Hoắc Anh Tú cười rất nham hiểm, cả mặt ngoan độc dữ tợn. Hung hãm đẩy Tô Tuệ Anh vào tường, một tay giữ chặt hai tay Tô Tuệ Anh lật lên đỉnh đầu, một tay bịt chặt miệng của Tô Tuệ Anh, dùng đầu gối kẹp chặt hai chân đang giẫy giụa của Tô Tuệ Anh thậm chí còn cố ý tách hai chân cô sang hai bên khiến cho vật cứng phía dưới của hắn chạm đúng nơi tư mật của Tô Tuệ Anh, nếu không phải cách lớp quần có lẽ đã dứt khoát tiến vào. Tư thế này của hắn dọa Tô Tuệ Anh sợ hãi, cảm nhận được vật dưới thân hắn cứng lên, một màn đêm hôm đó lại hiện lên, “Ưm, không…” Tô Tuệ Anh ra sức lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi hoảng hốt. Biết trước về nhà thu dọn đồ đạc sẽ bị Hoắc Anh Tú đồn ép như vậy, cô thà không cần những đồ này, hoặc vừa rồi cô nên đồng ý để Sở Tây Hạng cùng cô lên lấy đồ, Tô Tuệ Anh vô cùng hối hận. Hoắc Anh Tú vông cũng thỏa mãn khi nhìn thấy sự sợ hãi hoảng loạn trong mắt Tô Tuệ Anh, hắn nghiến răng cười tà ác, cắn vành tai Tô Tuệ Anh, tà mị nói: “Tôi không quan tâm cô chuyển nhà có thật sự là vì công việc hay không, tóm lại tôi sẽ không bao giờ cho phép cô rời khỏi tôi, Tô Tuệ Anh cô cả đời này sẽ là người phụ nữ của Hoắc Anh Tú tôi. Bây giờ tôi có thể bỏ tay ra cho cô nói chuyện, nhưng cô tốt nhất đừng có kêu lên, mà có kêu thì ba mẹ cô đang xem tivi cũng không nghe thấy, bởi vì tôi vừa bật tiếng to hết cỡ rồi, mà dù có nghe thấy cũng chỉ nghĩ rằng chúng ta đang đùa, sẽ không đến cứu cô đâu, đương nhiên cô có thể thử xem, tôi sẽ lập tức tiến vào.” Tô Tuệ Anh liền gật đầu, cô sẽ không kêu,sợ hãi đến mức hốc mắt ngấn lệ. Hoắc Anh Tú lúc này mới từ từ buông tay, Tô Tuệ Anh bị hắn bị miệng đến mức hô hấp khó khăn, nghẹn đến đỏ bừng mặt, vừa được thả ra liền hít thở dồn dập… Tô Tuệ Anh lúc này thật sự muốn hét lên kêu cứu, nhưng như Hoắc Anh Tú nói, tiếng tivi ngoài phòng khách rất to bố mẹ không thể nghe thấy, mà có nghe thấy liệu có thật sự vào cứu cô hay không, chỉ sợ lúc đó đã bị Hoắc Anh Tú chiếm lấy rồi. Suy đi nghĩ lại, Tô Tuệ Anh quyết định không kêu cứu. Hoắc Anh Tú thấy Tô Tuệ Anh ngoan ngoãn nghe lời không kêu, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt trái xoan xinh đep của Tô Tuệ Anh, cười đầy mãn nguyện nói: “Như vậy mới ngoan chứ, phụ nữ phải biết nghe lời đàn ông.” Tô Tuệ Anh quay đầu đi tránh bàn tay của hắn, giọng căm hận, cắn răng nói: “Tốt nhất anh bỏ tôi ra, nếu không Trình Thiên ở dưới nhà đợi lâu không thấy tôi xuống, nhất định sẽ lên tìm.” “Trình Thiên? Gọi thân mật như vậy, tôi nghĩ tối qua với hôm nay cô đều ở bên ngoài thân mật với hắn ta, nói gì mà yêu cầu công việc đều là viện cớ, đúng không?” Sắc mặt Hoắc Anh Tú tối sầm, hung hăng nắn bóp bộ ngực căng tròn như hai trái đào trước ngực của Tô Tuệ Anh. Cả nhà tải appt ruỵen hola đọc tiếp nhé! “Đau quá, đừng mà…” Tô Tuệ Anh nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, bị Hoắc Anh Tú thô bạo nắn bóp không thương tiếc, cô cảm giác hai bầu ngực của cô tưởng chừng như đang nứt ra, đau đến mức nước mắt ứa ra. Nhưng vẻ mặt Hoắc Anh Tú lại đầy hưởng thụ, vừa sờ nắn vừa lấy điện thoại từ trên người Tô Tuệ Anh, “Cô nói tôi mới nhớ, bây giờ lập tức gọi điện cho người đàn ông dưới nhà, bảo anh ta đi ngay lập tức.” Lời vừa nói đã ấn gọi vào số lưu “Trình Thiên”trong máy Tô Tuệ Anh, cô đẩy ra. Nhưng hai tay của Tô Tuệ Anh bị hắn ta giữ chặt trên đỉnh đầu không cách nào lấy lại điện thoại, Hoắc Anh Tú cười nghiến răng, suy nghĩ gian tà trong đầu hiện lên, lập tức bật loa ngoài điện thoại, sau đó để điện thoại kẹp vào giữa ngực Tô Tuệ Anh, mà tay còn lại của hắn giống như con rắn độc luồn vào trong váy Tô Tuệ Anh. “A, anh dừng…” Tô Tuệ Anh kinh hãi hét lên, liền khép chặt hai chân lại, chữ “Tay”vẫn chưa kịp thốt ra, ai ngờ lúc này đầu dây bên kia đã bắt máy, truyền đến tiếng nói của Trình Thiên: “Alo, em yêu, sao vẫn còn chưa xuống vậy?” “Trình Thiên…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]