Vừa nhắc đến Hàn Phiêu, trên mặt Tô Tuệ Kỳ chợt lóe lên vẻ áy náy: “Bọn tớ không ở chung với nhau, anh ấy ở phòng trọ của anh ấy, tớ ở phòng trọ của tớ, bình thường anh ấy cũng ít khi đòi tớ làm chuyện ấy, cho nên anh ấy vẫn chưa phát hiện ra.” “Cậu đối xử với anh ấy như vậy thật không công bằng, cậu định cứ tiếp tục mãi như vậy sao?” Tô Tuệ Anh không nhịn được nghĩ đến mình, nghĩ đến Hoắc Anh Tú, hắn yêu em gái cô nhưng lại vẫn muốn bám chặt lấy cô, loại người như vậy thực sự là quá ích kỷ quá ghê tởm. Tô Tuệ Kỳ lắc đầu không biết làm sao: “Mình từng nghĩ sẽ chia tay với Hàn Phiêu, nhưng vẫn chưa có dịp để nói ra.” “Cái gì? Cậu lại chọn chia tay với Hàn Phiêu sao? Tuệ Kỳ cậu tỉnh táo lại đi, Triệu Dân Thường hắn là một gã lăng nhăng chơi bời phóng đãng, bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong phòng làm việc với Mễ Lạc làm cái chuyện đó, vậy mà cậu vẫn muốn vì một người đàn ông như vậy mà vứt bỏ Hàn Phiêu sao?” Tô Tuệ Anh tiếp tục kinh ngạc. Đối với Hàn Phiêu, Tô Tuệ Anh vẫn còn rất quen thuộc, năm đó anh là đàn anh nổi tiếng ở trường của các cô, dáng người đẹp đẽ, tuấn tú hơn người, tuyệt đối là một anh chàng đẹp trai tài giỏi từ trong cốt tủy, hơn nữa tính tình rất khiêm tốn, rất biết chăm sóc người khác. Một người đàn ông hoàn hảo đến vậy mà Tô Tuệ Kỳ không cần, lại đi chọn cái tên Triệu Dân Thường chơi bời phóng đãng cực độ kia, đến Tô Tuệ Anh cũng không chịu nổi mà phải đòi lại công bằng cho Hàn Phiêu. Tô Tuệ Kỳ lắc đầu nói: “Tổng giám đốc anh ấy lạm tình, mình biết kiểu người như anh ấy không thể yêu được, nhưng mình lại yêu anh ấy, mình đã không thể kìm chế được mà yêu anh ấy…” Cô yêu vẻ tà mị của hắn, yêu vẻ cuồng dã của hắn, yêu vẻ không ràng buộc gì của hắn, cô không chỉ đã quay lưng phản bội lại Hàn Phiêu, đến cả trái tim mình mà cô cũng phản bội, cô đã không còn xứng đáng với người đàn ông tốt như Hàn Phiêu nữa rồi. Tô Tuệ Anh bất lực ngồi lại chỗ của mình, cô biết lúc này cho dù cô có nói gì thì cũng chẳng có tác dụng gì cả: “Được thôi, đây là con đường do cậu lựa chọn, hy vọng cậu sẽ không phải hối hận, còn về Hàn Phiêu, trái tim của cậu đã không còn anh ấy nữa, vậy thì sớm kết thúc với người ta đi, để cho người ta được tự do.” Những câu này Tô Tuệ Anh rất muốn nói với Hoắc Anh Tú, nhưng tiếc là Hoắc Anh Tú vốn không thể nào buông tha cho cô… Một ngày đi làm trôi qua thật là nhanh, chớp mắt một cái đã đến giờ tan sở. Tô Tuệ Anh đi cùng với Tô Tuệ Kỳ ra khỏi tập đoàn Triệu thị, nhưng lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hàn Phiêu đã đứng ở bên ngoài chờ từ lâu. Tải app truyện hola đọc tiếp nhiều nhé! Hoàng hôn buông xuống, Hàn Phiêu bên dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh đậm, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V kiểu Hàn, nhìn rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ sạch sẽ, ung dung, tràn đầy sức sống, toát lên vẻ đẹp nam tính khác biệt so với người khác. Thu hút được biết bao ánh mắt của các nữ công nhân viên chức tan sở phải quay lại ngắm nhìn. “Tuệ Kỳ, Tô Tuệ Anh.” Hàn Phiêu vừa thấy Tô Tuệ Anh và Tô Tuệ Kỳ đi ra liền lập tức mỉm cười chào hỏi. “Hàn Phiêu… Sao anh lại đột nhiên đến đây? Sao anh không báo trước cho em một tiếng?” Tô Tuệ Kỳ cảm thấy hơi chột dạ. “Anh muốn làm cho em bất ngờ!” Hàn Phiêu nói: “Anh nghe nói có một nhà hàng đồ tây mới mở ở gần đây, món beefsteak ở đó rất ngon, chúng ta cùng đi nếm thử đi!” “… Được!” Tuệ Kỳ hơi do dự một lúc mới nhận lời. Chọn ngày không bằng đúng dịp, hôm nay cô sẽ nói hết mọi chuyện cho Hàn Phiêu biết. Tô Tuệ Anh vừa thấy ánh mắt kiên định của Tô Tuệ Kỳ thì lập tức biết được đối phương đang nghĩ gì, nếu đã như vậy thì cô cũng không tiện ở lại nữa, vì vậy Tô Tuệ Anh vội vàng tìm cớ để rời khỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]