Mỗi lần lễ Tết cô sẽ về nhà, dẫn Minh Bảo đến chỗ của ba mẹ để chúc Tết, lúc đốt vàng mã, tâm trạng cô bình tĩnh nói về cuộc sống gần dây.
May nhờ đám người Triệu Đại Chí, trong căn nhà cũ đã được lắp điều hoà không khí, còn lắp thêm một máy nước uống nóng lạnh và máy nước nóng để tắm gội, bọn họ chưa bao giờ đối mặt với Minh Châu, lắp đặt đồ đạc xong thì rời đi ngay.
Năm đầu tiên Minh Bảo vẫn sống trong nhà Triệu Đại Lạc, năm thứ hai thì được Minh Châu đón đi, cô thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài trường học, nhờ sự giúp đỡ của giáo viên trong trường, Minh Bảo vào học tại một trường tiểu học gần nhà trọ, ban ngày Minh Châu đi làm, buổi chiều đi làm thêm, buổi tối cô quay về nhà trọ, thỉnh thoảng dạy Minh Bảo làm bài tập, thời gian còn lại thì vẽ manhua.
Cô đã bắt đầu nhận đơn làm việc, một tháng kiếm được chẳng bao nhiêu, chỉ cỡ hai nghìn tệ, cộng thêm tiền lương làm thêm trong thư viện, cũng đủ để cô và Minh Bảo chi tiêu, trừ đi tiền thuê nhà trọ, còn có thể tiết kiệm được một nghìn tệ.
Tiền Cảnh Dực cho cô, cô không hề dùng, trường học có học bổng, vì phần học bổng ấy mà mỗi năm cô phải rất cố gắng, người thì xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, vừa chăm chỉ vừa thông minh, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của một đám đàn anh, đàn em; cứ cách năm ba ngày lại có chàng trai tới mời cô đi ra ngoài tham gia hoạt động gặp gỡ, hoặc là hoạt động xã đoàn, Minh Châu từ chối hết cả.
Đối mặt với lời tỏ tình của phó chủ tịch hội học sinh, cô cũng thờ ờ từ chối, “Xin lỗi, em có bạn trai rồi.”
Phó chủ tịch hội học sinh hoàn toàn không tin, “Tôi thấy em vẫn luôn một mình, em lấy đâu ra bạn trai?”
Minh Châu không có thời gian để ý đến anh ta, chỉ lạnh nhạt nói, “Em nói cho anh biết, em có bạn trai, anh tin hay không, không liên quan đến em.”
Chuyện Minh Châu từ chối phó chủ tịch hội học sinh còn bị treo trên diễn đàn rất lâu, hai năm cô học năm 2 và năm 3, trên tường tỏ tình toàn là lời tỏ tình mà các học sinh nam viết cho cô, nhưng Minh Châu chưa từng đáp lại.
Mọi người chỉ cho rằng vì ba mẹ bất ngờ qua đời, cô bị đả kích nên dẫn đến bây giờ tính cách thay đổi lớn, nhưng Minh Châu lại không giải thích bất cứ điều gì, mỗi ngày cô luôn khiến bản thân bận rộn, bận học hành, bận làm thêm, bận vẽ manhua.
Bởi vì một khi cô ngừng lại, cô sẽ nhớ đến Cảnh Dực.
Nhớ lúc anh lên tầng trên tặng cô hai con thỏ màu trắng.
Nhớ khi anh vươn tay lau đi giọt nước bên môi cô, anh nói với cô bằng âm giọng trầm thấp, “Sau này cơ thể không khỏe, phải nói với anh.”
Cô còn nhớ đến vào cái đêm 30 Tết, anh xoa mặt cô nói, “Chúc mừng năm mới.”
Rõ ràng thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng những hình ảnh liên quan đến Cảnh Dực trong đầu cô vẫn rõ ràng giống như vừa xảy ra vào ngày hôm qua, nửa đêm mơ thấy cô sẽ luôn bị tỉnh giấc, không ngừng ôm cái gối khóc trong im lặng.
Cô biết anh không muốn để cô nhìn thấy một mặt nhếch nhác nhất của anh, cho nên cô chưa từng nghĩ đến việc đi thăm anh.
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân sẽ nhớ anh đến thế.
Minh Bảo đã chín tuổi, cậu nhóc trở nên càng hiểu chuyện hơn trước, ngoan ngoãn làm xong bài tập, còn giúp Minh Châu quét dọn vệ sinh, và chăm sóc hai con thỏ trắng bên ngoài ban công.
Hai con thỏ ở chỗ của Cảnh Dực được Minh Châu đưa đến đây, cô nuôi chúng vô cùng mập mạp, hai con này vừa hay là một đực một cái, chúng mới sinh một lứa thỏ con, Minh Châu không nuôi được nhiều như vậy, có bạn cùng ký túc xá muốn nuôi cô lập tức tặng cho họ.
Lúc cô ngủ không được, sẽ dậy đi cho thỏ ăn.
Minh Bảo cũng đi cùng cô, lần đầu tiên Minh Châu dẫn Minh Bảo tới đây, cậu nhóc rất vui vẻ, ngày qua ngày cậu nhóc phát hiện chị gái không còn liên lạc với chú Cảnh Dực và chú Triệu Đại Chí nữa, cậu nhóc cũng không thể gọi điện thoại với Triệu Đại Lạc, mất đi một người bạn nhỏ tốt khiến cậu bé có chút buồn bã.
Cậu bé cũng từng hỏi qua Minh Châu, khi nào bọn họ có thể về lại nhà cũ, Minh Châu trả lời là Tết mới về.
Minh Bảo không còn hỏi nữa, cậu bé nhanh chóng có bạn mới, cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Chỉ có điều, cậu bé nhạy cảm phát hiện ra chị gái rất buồn, cô luôn tỉnh lại vào nửa đêm, một mình trốn ra ban công đút cho thỏ ăn, đút thỏ ăn xong đôi mắt cũng đỏ bừng.
Cậu biết, chắc chắn là vì chú Cảnh Dực.
Bởi vì lâu rồi chú ấy không có đến tìm chị gái.
Đã hơn 2 năm rồi.
Minh Bảo cầm lá rau đút cho thỏ ăn, cậu bé ngoảnh đầu hỏi Minh Châu, “Chị ơi, tại sao chú Cảnh không đến tìm chị?”
Ngón tay của Minh Châu khựng lại, “Chú ấy có việc.”
“Ồ, vậy chú ấy có đến tìm chị nữa không?” Minh Bảo hỏi.
Minh Châu nhìn con thỏ từng chút ăn hết lá rau, cô gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]