Chương trước
Chương sau
Ngày mồng tám tháng Giêng năm Vĩnh Khánh thứ hai, ngày đại hôn của Hoàng đế Nam Quốc.

Dân chúng lại được dịp ăn dưa, chen chúc hai bên đường theo dõi hôn lễ lớn nhất từ trước đến nay.

Đúng giờ, Vĩnh Khánh đế đích thân cưỡi ngựa đi đón tân nương.

Hôm nay hắn một thân long bào đỏ rực, vẻ nghiêm nghị hằng ngày nhiều thêm một phần kiêu ngạo đắc ý, toàn thân toát lên vẻ đĩnh đạc anh tuấn.

Mười dặm lụa đỏ Tương Vân thêu chữ cát tường bằng chỉ vàng được trải dài từ cửa cung đến cổng Hạ phủ.

Hai bên đường, mười dặm hồng mẫu đơn nở rộ, rực rỡ, đẹp như tiên cảnh.

Đoàn rước dâu trùng trùng điệp điệp không thấy điểm cuối.

Nhưng, làm bá tánh ngạc nhiên nhất là, cỗ kiệu rước dâu không phải là một cỗ kiệu thông thường, mà là loại kiệu chỉ có liễn che, không có vách kiệu.

Nghĩa là, toàn bộ dân chúng có thể tận mắt nhìn thấy tân Hoàng hậu.

Hoàng đế đến cổng Hạ phủ, cả Hạ gia liền bước ra tiếp đón, quỳ xuống hành lễ.

Hoàng đế ra hiệu cho mọi người đứng lên, Trần Công công đích thân bước vào dìu tân nương tử ra.

Hạ Gia Oánh vận cung trang đỏ rực thêu phượng hoàng, đầu đội mũ phượng, tay cầm quạt che.

Nàng nắm tay Trần công công, bước từng bước về phía hoàng đế.

Mỗi một bước đi, nàng nghe tiếng tim mình đập thình thịch mỗi lúc một lớn hơn.

Bên tai nàng inh ỏi tiếng pháo, ồn ào tiếng dân chúng chung quanh hô chúc mừng, làm cho nàng càng thêm hồi hộp.

Cuối cùng nàng cũng đến trước mặt hoàng đế.

Trước mặt tất cả, hoàng đế nắm lấy tay nàng, dìu nàng đến trước mặt Hạ đại nhân và Hạ phu nhân, cúi đầu với bọn họ.

Tất cả mọi người kinh hoàng tại chỗ.

Hạ đại nhân và Hạ phu nhân định quỳ xuống, lại được Trần công công đỡ dậy.

Sau đó, Vĩnh Khánh đế dìu Hạ Gia Oánh lên kiệu, lại cùng nàng ngồi trên kiệu.

Trong suốt cả quá trình, hắn luôn nắm chặt tay nàng, không hề buông tay.

Trần công công vui vẻ, lớn tiếng hô "Khởi kiệu"

Hoàng đế nhếch miệng cười nhìn Hoàng hậu của mình, sau đó đưa tay hạ quạt che mặt của nàng xuống.

Hạ Gia Oánh kinh ngạc ngước nhìn Vĩnh Khánh đế, thấy hắn cũng đang nhìn nàng.

Hắn nhẹ đưa tay hướng nàng nhìn ra phía trước, nói với nàng.



"Nào! Hoàng hậu của trẫm! Nàng hãy cùng trẫm đón nhận lời chúc mừng từ con dân trăm họ của chúng ta!"

Hạ Gia Oánh nhìn theo tay của Vĩnh Khánh đế, thấy bá tánh hai bên đường đang chen chúc, trên mặt ai cũng là vẻ hớn hở vui mừng, ồn ào nói những lời cát tường chúc mừng hôn sự của hai người.

Từ hôm nay, nàng đã chính thức trở thành Hoàng hậu của hắn, trở thành mẫu nghi thiên hạ của Nam Quốc.

Không biết là ai dẫn đầu, quỳ xuống hô vang.

"Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế!"

Tức thì dân chúng liền lần lượt quỳ xuống hô vang theo.

"Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi tối, một buổi hỷ tiệc lớn chưa từng có được tổ chức trong cung.

Nghe nói, toàn bộ phần trang trí, thức ăn, biểu diễn,... đều do Dư Quý quận chúa đứng ra sắp xếp.

Đèn lồng lụa, đèn lưu ly, hoa trang trí,... cho tới bát đũa, chung rượu,... so với tiệc lần trước ở Phủ Quận chúa, chỉ có hơn chứ không có kém.

Bá quan văn võ đã quá quen với việc Quận chúa ra tay hào phóng với Hoàng đế, nhìn khung cảnh này nhiều lắm chỉ chậc chậc hai tiếng, cũng không có biểu hiện gì nhiều.

Ngược lại, sứ thần Chiêm Du và Sĩ Đạt là lần đầu chứng kiến, không khỏi biểu hiện thất thố.

Đoàn sứ thần Chiêm Du do Thái tử Chiêm Du quốc - Ngạc Chuẩn và ngũ hoàng tử - Ngạc Điền dẫn đầu.

Thái tử Ngạc Chuẩn tầm trên dưới ba mươi, diện mạo tầm thường, duy chỉ có đôi mắt dài, hẹp, luôn có vẻ đang tính toán.

Ngũ hoàng tử Ngạc Điền ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt tuấn tú nhưng lại mang dáng vẻ ốm yếu, bệnh tật.

Nhìn thấy khung cảnh xa hoa lộng lẫy trước mắt, Thái tử Chiêm Du liếm môi.

"Hoàng đế Nam Quốc quả là giàu có! Thật là làm cho người ta phải ghen tị!"

Ngũ hoàng tử yếu ớt lên tiếng.

"Đại hôn của Hoàng huynh lúc trước cũng rất xa hoa."

Thái tử Chiêm Du liền liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu ẩn ẩn tức giận.

"Ai cho ngươi được phép lên tiếng!"

Ngũ hoàng tử rụt người lại mộ cái, cúi đầu ra dáng bộ sợ sệt.

Tuy nhiên, trong mắt hắn lại là một mảnh thản nhiên, không hề có chút sợ hãi nào.

Ở phía đối diện, Mạch Đan Hy cười cười, nói với Hề Lôi.

"Ngươi nhìn khung cảnh này đi!

Có vét cạn tư khố của Đại hoàng huynh, cộng với quốc khố của Sĩ Đạt, cũng không thể chơi xa xỉ như thế này."

Hề Lôi chưa kịp đáp, đã thấy Tề Hoành tiến đến chào hỏi.

"Tứ hoàng tử mạnh khỏe!

Hề đại nhân mạnh khỏe!"

Mạch Đan Hy liền đứng lên chào lại.

"Tề đại nhân mạnh khỏe!"

Hai bên liền khách sáo qua lại vài câu.

Phía bên kia, Nghiêm Cẩn cũng đang chào hỏi với Thái tử Chiêm Du.

Một hồi ngắn sau, nghe thái giám cất giọng thông báo.

"Dư Quý Quận chúa đến!"

Đồng thời, tất cả mọi người đều quay về phía cổng vào.

Dẫn đầu đi vào là một nữ tử mặc cung trang màu hồng nhạt, thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng. Đầu cài trâm khổng tước, trâm hải đường bằng hồng ngọc.



Một gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt phượng long lanh sáng rỡ, khóe môi treo nụ cười thản nhiên, thấp thoáng lúm đồng điếu duyên dáng.

Nàng chầm chậm đi vào, toát ra phong thái uy nghi cao quý bức người.

Theo sau nàng có có bốn vị đại nha hoàng. Các nàng đều mặc y phục màu lục nhạt thêu hoa màu trắng, nhưng mỗi người một vẻ.

Xuân Hạnh y phục lục nhạt thêu hoa đào, xinh đẹp rạng ngời.

Hạ Quả lại là một bộ màu lục nhạt thêu hoa cẩm chướng, linh động đáng yêu.

Tĩnh Thu một bộ lục nhạt thêu đại cúc, trang nhã thanh tao.

Mộc Đông một thân lục nhạt thêu trúc quân tử, lạnh lùng, nội liễm.

Tất cả triều thần đồng loạt hành lễ.

"Quận chúa thiên tuế!"

Minh Châu ung dung tiến vào chỗ ngồi, rồi mới lên tiếng.

"Chư vị, mời miễn lễ!"

Lúc này, toàn bộ quan viên mới tiếp tục ngồi vào chỗ.

Sứ thần hai bên Chiêm Du và Sĩ Đạt chấn động tại chỗ.

Lúc nãy, toàn bộ quan viên đứng lên hành lễ, bọn họ đều cảm giác được, tất cả những vị đại quan đầu hai thứ tóc này, là dùng thái độ tuyệt đối kính trọng để hành lễ với vị Quận chúa này.

Thái tử Chiêm Du nhìn Minh Châu, trong lòng đã có ý tưởng xấu.

"Nàng ta quả thật xinh đẹp! Lại còn là người giàu có nhất Nam Quốc!

Nếu có thể chiếm được nàng về làm phi tử..."

Ngũ hoàng tử Chiêm Du liếc nhìn Thái tử, thấy được ánh mắt đầy toan tính của hắn, liền thu hồi tầm mắt.

Trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thầm mắng một tiếng không biết tự lượng sức mình!

Mạch Đan Hy nhìn đoàn người của Minh Châu thêm một cái, chỉ cảm thán, bao nhiêu người đẹp đều tụ hội ở đây a!

Ánh mắt hắn dời ra sau lưng Minh Châu, nhìn thấy tiểu cô nương Tĩnh Thu, khóe môi liền không nhịn được câu lên một chút.

Tĩnh Thu đưa mắt nhìn xung quanh, liền bắt gặp ánh mắt của Mạch Đan Hy.

Nàng giật mình một cái rồi vội thu hồi tầm mắt.

Tiểu Tĩnh Thu sống mười tám năm trên đời lần đầu cảm nhận cảm giác tức giận cực điểm!

Nàng bị lừa a!

Đã vậy còn thấy hắn tội nghiệp, chân thành an ủi hắn, thật lòng đối tốt với hắn!

Tên đáng ghét!

Chỉ một hồi ngắn, lại nghe thái giám lên tiếng.

"Hoàng thượng giá lâm!

Hoàng hậu giá lâm!"

Toàn thể đại điện lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

Vĩnh Khánh đế dắt tay hoàng hậu của hắn tiến vào vị trí trung tâm, dìu nàng vào chỗ, rồi cất giọng đầy uy nghiêm.

"Chúng ái khanh bình thân!"

"Tạ hoàng thượng! Tạ hoàng hậu!"

Đợi mọi người ngồi xuống, Vĩnh Khánh đế lại lên tiếng.



"Hôm nay là đại hôn của trẫm và hoàng hậu, chúng ái khanh cứ ăn uống vui chơi thỏa thích, không cần câu nệ!"

Toàn thể triều thần liền đồng loạt hô một tiếng tạ ơn.

Minh Châu dẫn đầu bước ra phía đại điện, lên tiếng.

"Hoàng thượng, hoàng hậu!

Hôm nay là ngày đại hôn của hai người, muội có một phần quà nhỏ muốn dâng tặng cho cả hai."

Tất cả ánh nhìn liền đổ dồn về phía nàng.

Hoàng đế cười sang sảng.

"Muội đã thêm trang, thêm sính lễ giờ lại còn tặng quà nữa à?

Đến! Trẫm không khách khí!"

Minh Châu cười cười, vỗ tay hai cái.

Sau đó, liền thấy thái giám khiên vào hai vật cao chừng nửa người, phủ vải đỏ. Vật này có vẻ rất nặng, mỗi bên đã có hai thái giám khiên nhưng trông có vẻ khó khăn.

Lễ vật được khiên ra, Xuân Hạnh và Tĩnh Thu liền bước lên, mỗi người một bên mở vải phủ ra.

Toàn thể đại điện lập tức hít vào.

Một đôi tượng long phụng bằng vàng ròng.

Mắt rồng bằng hồng ngọc. Từng cái vảy được chạm khắc tinh xảo, trên viền vảy còn được đính đá lưu ly phát ra ánh sáng lấp lánh bảy màu.

Mắt phụng làm bằng ngọc bích. Mỗi một dãy đuôi được đính vô số đá quý đầy màu sắc.

Minh Châu mỉm cười dí dỏm với Vĩnh Khánh đế.

"Muội tử tài đại khí thô, không có gì ngoài tiền tài, hy vọng huynh trưởng và tẩu tử không chê!"

Vĩnh Khánh đế cười vang khắp đại điện, bá quan văn võ ở dưới nghe câu này cũng bật cười theo.

"Dư Quý Quận chúa của trẫm thật là khiêm tốn!

Trẫm rất thích lễ vật này!

Hoàng hậu, nàng cũng nói vài lời với muội ấy đi!"

Gia Oánh hoàng hậu cũng bị Minh Châu chọc cười, nhẹ nhàng nói với nàng.

"Quận chúa ra tay hào phóng, ta thật sự cảm động.

Đa tạ quận chúa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.