"Chuyện này ta cần phải suy nghĩ thêm để tìm ra biện pháp chu toàn.
Tuy nói Sĩ Đạt đã bại trận, nhưng chúng còn có sân sau là Chiêm Du và Nhữ Cơ.
Hơn nữa, nếu để người ngoài biết được chúng ta vì giữ Xuân Hạnh mà làm hỏng tình hữu nghị giữa hai nước, sẽ đẩy Minh Châu và Phủ Quận chúa lên đầu sóng ngọn gió."
Minh Châu cố gắng để cho mình tỉnh táo, hồi lâu mới lên tiếng.
"Chúng ta nhất định phải nghĩ được cách. Ta không đời nào đồng ý đưa Xuân Hạnh đi hòa thân."
Nghiêm Cẩn chau mày.
"Chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ được cách. Nhưng trước hết nàng bình tĩnh một chút.
Trường hợp tệ nhất, Xuân Hạnh vẫn sẽ phải đến Sĩ Đạt một chuyến."
Minh Châu không thể tin nhìn Nghiêm Cẩn.
"Huynh nói vậy là ý gì?
Huynh thật sự muốn hy sinh Xuân Hạnh hay sao?"
Nghiêm Cẩn thấy Minh Châu có xu hướng bùng nổ, liền lập tức dịu giọng.
"Nàng, trước bình tĩnh một chút.
Yến Minh Châu lúc biết tin Hoắc Dương sắp chết vẫn giữ được tỉnh táo trấn thủ kinh đô đâu rồi?
Hiện tại, đề bài này vô cùng nan giải. Trước mắt, rất có thể Xuân Hạnh phải mạo hiểm một phen."
Nghiêm Cẩn vừa dứt lời, một bóng người vụt đến trước mặt hắn, chưa kịp nhìn rõ, đã bị đối phương đấm một cú rất mạnh, phải lùi về sau mấy bước.
Hoắc Dương vội tiến đến giữ Tề Hoành lại. Tề Hoành hai mắt long sòng sọc, dáng vẻ vô cùng kích động, vùng vẫy muốn tiếp tục cho Nghiêm Cẩn một trận.
"Nghiêm Cẩn!!!
Uổng công ta luôn xem ngươi là huynh đệ thân thiết!
Ngươi biết rõ Xuân Hạnh là thê tử đời này ta đã định, lại còn để nàng đi hòa thân!!!
Lương tâm ngươi bị chó ăn mất rồi sao?"
Minh Châu vội vàng đỡ Nghiêm Cẩn đứng lên, thấy khóe miệng Nghiêm Cẩn rách một đường, chảy máu.
Xuân Hạnh vội vàng bước qua giúp Hoắc Dương giữ Tề Hoành lại, lớn tiếng.
"Tề Hoành! Chàng bình tĩnh một chút cho ta!"
Vĩnh Khánh đế cũng đứng dậy, lên tiếng, vô cùng uy nghiêm.
"Tề Hoành! Ngươi động thủ đánh người trước mặt trẫm! Trong mắt ngươi còn có trẫm hay không?"
Tề Hoành từ từ tỉnh táo lại một chút, liền nắm tay Xuân Hạnh, kéo nàng cùng quỳ xuống trước mặt Vĩnh Khánh đế.
"Hoàng thượng! Không thể để Xuân Hạnh đi hòa thân được!
Xin hoàng thượng người lập tức chỉ hôn Xuân Hạnh cho ta. Ngay hôm nay ta sẽ đưa sính lễ đến Phủ Quận chúa cầu hôn!..."
Xuân Hạnh tát cho Tề Hoành một bạt tay.
Âm thanh vang lên, cả đình lại quay về yên lặng.
Xuân Hạnh lúc này mới dập đầu với Vĩnh Khánh đế.
"Thần nữ không giữ phép tắc, mong hoàng thượng trách phạt!"
Vĩnh Khánh đế nhìn hai người, nhắm mắt một cái, dịu giọng.
"Tất cả lui ra! Minh Châu và Nghiêm Cẩn ở lại!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc Minh Châu và Xuân Hạnh về phủ, trời đã sập tối. Mộc Đông đi Bắc Phủ, còn lại Tĩnh Thu và Hạ Quả đang chờ hai nàng về dùng bữa.
Hạ Quả là người đầu tiên thấy không khí không đúng. Nàng lấy cho hai người hai chén nước lê, cẩn thận từng chút hỏi Xuân Hạnh
"Có chuyện gì mà Quận chúa và tỷ lại nặng nề quá vậy?"
Xuân Hạnh không đáp lời, chỉ lắc đầu một cái, rồi nói với Minh Châu.
"Nghiêm đại nhân có việc phân phó, em trước đi chuẩn bị."
Nói xong liền lui ra.
Hạ Quả lần đầu thấy Xuân Hạnh như vậy, liền kéo kéo tay áo của Minh Châu.
"Quận chúa! Sao Xuân Hạnh lại khóc? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Minh Châu nắm bàn tay nhỏ của Hạ Quả, dựa vào người nàng, giọng như mất hết sức lực.
"Sĩ Đạt cầu hôn, chỉ đích danh Xuân Hạnh gả cho Tứ hoàng tử của họ.
Xuân Hạnh, buộc phải đi hòa thân".
Minh Châu vừa dứt lời, Tĩnh Thu làm rơi cái chén trên tay. Cái chén rơi xuống sàn, vỡ vụn, tạo thành thanh âm chói tai.
Tĩnh Thu run run hỏi lại.
"Quận chúa... Người nói... Tứ hoàng tử của Sĩ Đạt cầu hôn Xuân Hạnh tỷ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]