Đoàn đưa dâu đi đến ngày thứ mười, đã đến biên giới Sĩ Đạt và Nam Quốc.
Hề Lôi xoay người nói với Nghiêm Cẩn.
"Nghiêm đại nhân! Đa tạ ngài đã tiễn bọn ta! Mời ngài dừng bước!
Ngài cứ yên tâm, bọn ta sẽ không bạc đãi Tứ hoàng tử phi!"
Nghiêm Cẩn cũng khách sáo vài câu, rồi đứng tại chỗ nhìn đoàn xe đi xa.
Hắn không nán lại lâu, lập tức khởi hành quay về.
Đoàn đưa dâu dùng một nửa thời gian so với chặn đi để về đến Kinh đô.
Nghiêm Cẩn không ngại bản thân một đường mệt mỏi, vừa đặt chân đến kinh thành đã lập tức tiến cung báo cáo nhiệm vụ.
Vĩnh Khánh đế, Hoắc Dương và Tề Hoành đang bàn công vụ thì nghe Nghiêm Cẩn đã về, đều rất bất ngờ, lập tức cho người vào gặp.
Vĩnh Khánh đế nhìn Nghiêm Cẩn, quở trách.
"Một văn quan như ngươi, cưỡng ép bản thân như vậy làm gì!
Người khác không biết còn tưởng kinh đô xảy ra đại sự gì đấy!"
Quả thật, nhìn hắn có chút tàn tạ. Râu ria chưa cạo, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt cũng hốc hác đi nhiều.
Nghiêm Cẩn không để ý, chỉ cười cười.
"Thân là thần tử của bệ hạ, công vụ quấn thân, thần nào dám chậm trễ!
Thần đã hoàn thành sứ mệnh đưa tiễn đoàn hòa thân đến biên giới Sĩ Đạt rồi quay về."
Tề Hoành do dự một hồi, cũng lên tiếng.
"Tĩnh Thu, muội ấy thế nào rồi?"
Nghiêm Cẩn trên đường vào cung đã nghe thuộc hạ bẩm báo hết tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-ky/2713577/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.