Thượng Quan Đình đang ngồi đọc báo cáo thì nghe Tôn Kỳ bẩm báo Dương Nhạc cầu kiến, liền mời vào.
Kẻ yếu vạn năm cầu kiến, chuyện lạ.
Dương Nhạc mở cửa, nhưng không bước vào, chỉ đứng đó, thong thả lên tiếng.
"Đình tiểu thư, có thể ra ngoài cùng tại hạ dạo một lát?"
Thượng Quan Đình nhướng mày nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu đồng ý.
Phía sau Hà Tiên quán có một quả đồi nhỏ. Trên đỉnh đồi có một cái đình nghỉ mát. Trên đồi trồng đầy cây bách tùng cao lớn. Lối đi lên được trải sỏi trắng. Khung cảnh màu sắc trắng xanh đan xen như tranh, rất đẹp.
Hai người yên lặng cùng đi lên.
Thượng Quan Đình đi lên đến đình nhỏ thì thấy trên bàn đặt sẵn một bàn cờ và một bộ ấm trà. Dương đại nhân xem ra cũng dụng tâm chuẩn bị đây!
Dương Nhạc ra dấu mời nàng ngồi xuống. Hai người ngồi đối diện nhau.
"Hôm nay sao có nhã hứng mời ta ra đây thế? Chỗ Bạch Cáp đội không có sự vụ à?"
Hai người ngồi trong đình lộng gió.
Lúc này cũng sắp đến hoàng hôn, tuy nắng còn vàng cả một góc trời nhưng không khiến cho người ta có cảm giác nóng bức.
Thượng Quan Đình nhìn người thư sinh trước mặt, thấy mặt trời khuất dần sau lưng hắn, vô tình làm cho xung quanh hắn có một vầng hào quang màu vàng cam ấm áp.
Dương Nhạc là một công tử văn nhược điển hình, dáng người cao gầy, thẳng tắp. Gương mặt rất tuấn tú, đặc biệt là đôi hàng mi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-ky/2713560/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.