Chương trước
Chương sau
Trời vừa sáng, bên ngoài lại vang lên giọng lanh lảnh của thiếu niên tướng quân - Chu Tiễn cùng quân Đồng Tước.

Sa Đạt không chịu nổi nữa, lao ra khỏi trướng, bị Lôi Chính níu lại.

"Rõ ràng là kế của bọn chúng, ngươi đừng kích động kẻo trúng kế!"

Sa Đạt hất tay của Lôi Chính ra, vô cùng giận dữ.

"Ta con mẹ nó không quan tâm nữa! Để cho mấy tên nhóc vắt mũi chưa sạch chửi cả tổ tiên ta! Sa Đạt ta từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ phải chịu đựng nghẹn khuất như thế này!"

Lôi Chính cũng vô cùng khó chịu. Thở ra một hồi, liền nói.

"Canh năm đêm nay, chúng ta canh chừng bọn chúng, chúng vừa xuất hiện liền tiến công tiêu diệt. Sáng sớm mai quân chi viện của A Lý Liên sẽ tới, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ lấy được đầu của Cảnh Lan và Chu Tiễn!"

Sa Đạt nghe Lôi Chính nói vậy, cũng không biết nói gì, đành hậm hực quay vào trong trướng.

Bên này Chu Tiễn thu quân về, vừa đến doanh trại đã thấy một tốp các nông phụ mặc y phục xanh xanh đỏ đỏ ngồi sau ngựa của mấy tướng sĩ. Chu Tiễn hết hồn hỏi Cảnh Lan.

"Mấy thẩm thẩm này là sao vậy?"

Cảnh Lan cười rất đắc ý.

"Quân sư của chúng ta bảo là "tăng liều lượng thuốc".

Chu Tiễn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đa nghe Kính Thập Nhất gọi.

"Chu tướng quân! Quân sư truyền ạ!"

Giữa ngọ, thời điểm nóng nhất trong ngày. Cái nóng bỏng rát khiến cho người ta cực kỳ khó chịu, có cảm giác nóng nảy, đụng phải liền có xu hướng bạo phát.

Chu Tiễn vừa rút đi nửa canh giờ trước, quân Sĩ Đạt liền thở ra một hơi dài.

Quân Đồng Tước này đúng là một bọn dai như đĩa! Ngày nào cũng kéo đến mắng chửi không biết mệt. Hại bọn họ chạy ra chạy vào một ngày mấy trận, ăn cũng không ngon.

Cả một đêm không ngủ, mặt mày ai cũng mệt mỏi. Bọn họ vừa thu dọn nghỉ trưa, vừa nơm nớp lo sợ quân Đồng Tước lại kéo đến làm loạn.

Vừa yên tĩnh một lát, đúng như dự đoán, tiếng mắng chửi lại vang lên. Nhưng lần này tiếng mắng chửi lại càng to lớn hơn, lời lẽ thô tục, khó nghe gấp mấy lần ngày hôm qua.

"Sa Đạt! Ngươi là con rùa rụt đầu! Cả nhà ngươi đều là con rùa rụt đầu! Ông nội ngươi là con rùa rụt đầu lớn! Cha ngươi là con rùa rụt đầu nhỏ! Ngươi là con rùa con cũng rụt đầu!



Sau này con trai con gái của ngươi cũng là rùa rụt đầu từ trong trứng!!!"

"Lôi Chính! Ngươi làm tướng mà lâm trận rút quân! Là nỗi ô nhục của họ Lôi các ngươi!

Ta xem bọn Sĩ Đạt của các ngươi cũng chỉ là một đám hèn nhát, một lũ ô hợp!"

...

Dân chúng trong thành đêm qua cũng mất ngủ, trưa nay lại ầm ĩ, liền bạo phát theo, khắp nơi đóng cửa nhà, mắng chửi vọng ra.

"Đ* m* cái đám Sĩ Đạt các ngươi! Không đánh được thì hàng đi! Rút ở trong thành cam chịu cho người ta mắng! Có còn tôn nghiêm không?"

"Là đàn ông thì sống mái một trận cho sảng khoái! Con mẹ nó núp núp trong thành nghe người ta mắng chửi ông bà mình!"

Như một hiệu ứng, khắp nơi từ trong ra ngoài đều ồn ào không chịu nổi.

Đến lúc này thì Sa Đạt đã không còn chịu đựng được, bất chấp Lôi Chính can ngăn, mở cổng dẫn theo năm vạn binh xông ra.

Bên ngoài này, Cảnh Lan nhìn sức chiến đấu hung hãn của các thẩm thẩm, liên tục vỗ tay cổ vũ.

Trâu! Thật là trâu a!!!

Bất chợt nghe lính báo.

"Tướng quân! Cổng thành có dị động!"

Cảnh Lan ra hiệu cho lính bắn đạn khói, chỉ huy.

"Đưa các thẩm thẩm trở lại doanh! Những người còn lại, theo ta!"

Sa Đạt dẫn binh ra đến cổng, hơi bất ngờ khi thấy Cảnh Lan không rút quân.

"Cảnh Lan! Sao không chạy nữa đi!

Kéo một đám đàn bà đến mắng chửi bọn ta, các ngươi cũng biết chơi lắm!"

Cảnh Lan cười thiếu đánh vô cùng.

"Biết chơi như thế mới có thể dụ được con rùa đen nhà ngươi ra đây chứ!

Sao không rụt đầu vào trong thành trốn nữa đi cháu trai?"

Sa Đạt gào lên.

"Hỗn đản! Ai là cháu trai của ngươi!"

Cảnh Lan liền giương gươm.

"Ai trả lời thì đó liền là cháu trai của ta a!

Đến! Ông nội dạy cháu thế nào là đánh trận!"

Sa Đạt liền đưa binh chạy đến đánh giáp lá cà với Cảnh Lan. Nhưng Cảnh Lan lần này dẫn theo tám vạn binh, chứ không phải là tốp nhỏ mấy trăm binh như mọi lần.

Trong lúc hỗn loạn, Đồng Tước quân mở đường máu đánh thẳng vào thành.

Sa Đạt cũng biết mình đã trúng kế, xoay người hét to.

"Đóng cổng thành! Mặc kệ ta! Mau đóng cổng thành!"



Bất chợt, một âm thanh lanh lảnh trong vắt vang lên.

"Đã muộn!"

Sa Đạt quay lại, thấy Thượng Quan Đình mặc giáp bạc vừa lên tiếng, Chu Tiễn đằng sau hô to tiến công.

Quân của Thượng Quan Đình có một đoàn quân toàn những chiến binh lực lưỡng, ôm theo mấy thân cây to, khí thế xông lên phá cổng thành.

Cổng thành chưa kịp đóng kín, bị tập kích, không qua một hồi liền thất thủ.

Cổng thành mở ra, Chu Tiễn dẫn quân xông vào, thấy Lôi Chính đã dàn quân đợi sẵn.

Lôi Chính nghiến răng ken két.

"Thằng oắt con! Hôm nay cho dù phải nằm lại tại đây, ta cũng sẽ lấy đầu ngươi chôn cùng!"

Chu Tiễn mặt mũi tràn đầy tự tin, dõng dạc trên lưng ngựa.

"Lão già! Thời của lão đã hết! Lão sẽ phải chết không nhắm mắt nhìn Sĩ Đạt từng bước từng bước tiêu vong!"

Lôi Chính dẫn binh tiến lên, hai bên chiến đấu kịch liệt.

Tương quan lực lượng quá chênh lệch, chỉ qua một hồi, thắng bại liền rõ.

Ngoài thành, Cảnh Lan sau mấy lần giao thủ, thành công gặt được đầu của Sa Đạt.

Trong thành, Chu Tiễn có chút yếu thế hơn người dày dặn kinh nghiệm là Lôi Chính.

Mắt thấy một đao sắp bổ tới Chu Tiễn, liền có một cây thương chắn ngang.

Thượng Quan Đình hất đao của Lôi Chính ra xa, mắng Chu Tiễn rõ to.

"Chu Tiễn! Không được khinh suất!"

Chu Tiễn biết mình phạm lỗi, chỉ nhe răng cười đáp lại.

Hai người liên kết một hồi, cuối cùng cũng bắt sống được Lôi Chính.

Dương Nhạc và Kính Thập Nhất đang phát bạc và tiễn các thẩm thẩm ra về thì từ xa có quân thúc ngựa về báo.

"Khởi bẩm nhị vị quân sư! Quân ta đã công thành thành công, giết chết Sa Đạt, bắt sống Lôi Chính.

Hiện tại cổng thành Tinh Tú đã được mở, Công chúa cho mời Quân sư dời trại."

Dương Nhạc cũng không tỏ vẻ vui mừng, chỉ có ánh sáng trong mắt khẽ dao động, xoay người nói với chúng tướng sĩ.

"Tất cả nghe lệnh! Dời trại! Tiến thẳng vào thành Tinh Tú!"

Một canh giờ sau, hai mươi vạn quân do Dương Nhạc dẫn đầu chậm chạp tiến về phía cổng thành.

Hắn ngước lên đài cao, thấy cô nương mặc giáp bạc, dáng người hiên ngang cao gầy, tay chống trường thương, đang ung dung từ trên cao nhìn xuống, anh khí ngời ngời như một nữ tướng quân.

Thượng Quan Đình nhìn quân sư nhà mình mặc trường bào xanh đạm, dáng người dong dỏng, chậm rãi thúc ngựa tiến lên, không giống dẫn quân ở chiến trường, càng giống đang cưỡi ngựa đi dạo, đang ngẩng đầu nhìn nàng, có chút cảm giác buồn cười.

Hai người, cách một khoản không, nhìn nhau, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phía Thương Châu, quân của Tề Hoành chuẩn bị đánh đến huyện Vân Tụ thì bị Âu Dương Thành ngăn lại.



Âu Dương Thành tâu.

"Tướng quân! Sư phụ có dặn, khi đánh đến huyện Vân Tụ, trước cho một nửa binh đến xem xét tình hình.

Nửa số binh còn lại đóng quân chờ ở Vân Lĩnh, chờ lệnh sau."

Tề Hoành cũng không có ý kiến gì, liền đồng ý.

"Nếu sư phụ ngươi dặn dò như vậy thì không sai đâu. Nghe theo hắn.

Ngày mai ta mang theo Trọng Âm tiến quân sang Vân Tụ. Cảnh Ý và tiểu Âu Dương ở lại."

Sáng sớm hôm sau, đúng theo kế hoạch, Tề Hoành và Trọng Âm dẫn theo mười lăm vạn quân tiến qua huyện Vân Tụ.

Mắt thấy cổng thành xa xa, trước mặt lại bị chắn ngang một con sông.

Sông Vân Ca này cắt ngang huyện Vân Tụ, bắt nguồn từ huyện Giao Kinh ở Hàn Châu, kéo dài đến hết đất Thương Châu.

Muốn đánh lên Hàn Châu, không còn con đường nào khác, phải đánh qua được sông này.

Nhưng mà, sông Vân Ca này ước chừng bề ngang phải hơn một trăm trượng. Cây cầu duy nhất đã bị phá hủy. Muốn qua sông buộc phải đi bằng thuyền.

Địa thế bờ bên này lại dễ công khó thủ.

Đúng là rắc rối!

Tề Hoành và Trọng Âm liền thống nhất, trước mắt cho quân lui lại cách bờ sông ba mươi thước, dựng trại.

Đêm hôm đó, quân canh gác báo có địch tập kích. Tề Hoành cũng không hoản loạn, bình tĩnh thông báo chúng tướng sĩ cảnh giác, phát hiện quân lạ mặt liền tiêu diệt ngay không cần thông báo.

Tuy nhiên, trong doanh tra xét hồi lâu cũng không bắt được con chuột nào, ngược lại được tin của lính gác, thấy thuyền nhỏ của địch đã rút về bờ bên kia.

Tề Hoành hiểu ngay. Quân do thám!

Sáng hôm sau, Tề Hoành liền cho người đón Âu Dương Thành đến quân trại.

Trước khi xuất chinh, Dương Nhạc đã lưu ý hắn rất nhiều lần.

Tiểu Âu Dương này là một mầm non quân sư tốt, giảo hoạt và tinh quái giống y như Nghiêm Cẩn. Vào lúc rơi vào bị động có thể tham khảo ý kiến của nó một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.