Cái gọilà có một sẽ có hai, tiền lệ đã mở, không thể thoát khỏi.
LiễuLục Phi thật không có nhiều sức để kháng cự, nàng bình tĩnh tiếp nhận rồi đếnVương phủ xem bệnh. Cách vài ngày liền đến xem bệnh một chuyến, nhìn bệnh củalão vương gia.
Độngtác của nàng thật nhanh chóng, không chút nào ướt át bẩn thỉu. Mỗi lần đều chỉđến một canh giờ, xem bệnh xong rồi đi, đối với Vương phủ tráng lệ không chútnào tò mò hoặc lưu luyến, ngay cả nước trà cũng không uống, giữ nàng ăn cơmhoặc điểm tâm, căn bản nàng không nghe thấy, nếu không sẽ thẳng thắn cự tuyệt,“ Ta còn có bệnh nhân, đi trước một bước.”
“ Làm phiền Liễu đại phu, thỉnh dừng bước một chút,thiếu gia của chúng ta dặn phải đưa thù lao.” Tổng quản không theo kịp cước bộnhanh chóng của Liễu Lục Phi, hắn ở phía sau phí công kêu.
LiễuLục Phi ở dưới mái hiên dừng lại. Vốn một chân đã bước ra, lại thu hồi.
“ Trả thù lao sao ? Làm ta tưởng..” Đôi mắt vui mừng chớp chớp, còn suy nghĩ một lát,ngoài dự đoán của mọi người đáp, “ Vậy tốt lắm, tính toán rõ ràng. Ta đến mộtlần, muốn mười hai lượng bạc.”
Tổngquản đổ một ngụm khí lạnh. Đây không phải là công phu sư tửngoạm sao ! Thôi đại phu thường trú trong phủ, người ta là từ Thái y quán đến,kinh nghiệm từng trải so với nàng phong phú nhiều lắm, nhưng lương tháng mườilăm bạc, có thể tính tương đương hậu đãi. Nàng đến một chuyến mười hai bạc ?Mười lượng bạc đã đủ chi phí một nhà bốn miệng ăn nửa năm !
“ Mười…..mười hai ?” tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-am-dau/28338/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.