Đầu mùaxuân, kinh thành đắm mình trong một màn mưa phùn như sương khói.
Chiềutối vẫn mưa lất phất, bóng đêm dần buông xuống. Đường cái ở gần Vạn Ân Phườnglà nơi ầm ĩ, nhốn nháo nhất, mặt đường được lát phẳng từ những viên đá thô màuxanh, lúc này tuyết đọng tan ra, từng phiến đá đều thấm nước ẩm ướt, hơi khôngchú ý sẽ trượt chân, người đi đường đi qua cước bộ đều thong thả, chầm chậm,cẩn thận hành tẩu.
Độtnhiên, hai tuấn mã cao lớn ở đầu đường xuất hiện, một trước một sau rong ruổiphi vào. Ngựa thật tốt, cao lớn cường tráng, cất vó vội vàng chạy tới, dườngnhư không đem dân chúng bình thường qua đường để vào mắt một chút nào.
“ Tránh ra!” lập tức giọng nói kỵ sĩ như chuông đồng thét to, roi ngựa vung lên khôngtrung, ba một tiếng, làm cho dân chúng cản đường né tránh, miễn thành oan hồnkhóc lóc !
“ Thổ phỉ đến sao?”
“ Chậm một chút, không thấy trên đường có người sao?Đường là của nhà ngươi mở chắc?”
“ Vội cái gì mà vội, vội đi đầu thai sao ?”
Nhấtthời, âm thanh thầm mắng vang lên.
Haingười mới đến không để ý tới, đôi tuấn mã chớp mắt tiến thẳng đến trước mộttiểu điếm, mới ghìm ngựa đứng lại. Người tới xoay người gọn gàng xuống ngựa,nhìn xung quanh điếm đã đóng được một nửa.
Vốn làngười qua đường còn đang nhăn mặt né tránh, miệng còn đang mắng, giờ phút nàymới bừng tỉnh đại ngộ nói: “ A,là tới tìm đại phu.”
Bá đạonhư thế, bất quá là vì lo lắng, dù sao mạng người như trời a
“ Đại phu đã nghỉ ngơi.” Những người đứng xem hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-am-dau/28336/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.