Cánh cổng sắt nghệ thuật cuối cùng từ từ mở ra trước mắt, chiếc xe lăn bánh theo dốc lên, tầm nhìn cũng dần mở rộng. Đây là cảnh tượng mà suốt đời Hướng Phỉ Nhiên không thể nào quên được. Không phải vì tòa kiến trúc này hùng vĩ thế nào, cảnh sắc tráng lệ thanh nhã ra sao, hay cây xanh tươi tốt quý giá đến đâu, mà chính là dãy người đứng trước cổng chào đón.
Anh chưa từng thấy một gia đình nào lớn và đầy đủ thành viên như vậy. Họ đứng tự nhiên, theo từng lớp, mỗi người một vẻ, một phong thái và cá tính riêng, nhưng lại toát lên một sự hòa hợp không thể tách rời, thể hiện họ là một gia đình thân thiết khăng khít. Nghĩ đến việc mình sắp bước vào gia đình này - thậm chí có thể trở thành một thành viên của nó - lòng bàn tay Hướng Phỉ Nhiên, đang nắm lấy vô lăng, bỗng nhiên toát ra một luồng hơi ấm.
"Babe."
Nghe thấy giọng nói bất ngờ ấy, Thương Minh Bảo quay lại: "Hả?"
"Anh yêu em."
Thương Minh Bảo ngỡ ngàng trong một khoảnh khắc rồi bật cười: "Anh Phỉ Nhiên, anh làm em có cảm giác như anh đang để lại di ngôn trước khi ra trận vậy."
"Ừm." Hướng Phỉ Nhiên không né tránh, với vẻ mặt bình tĩnh như bước vào cái chết: "Dù hôm nay có thành hay không, anh vẫn yêu em."
Thương Minh Bảo muốn đánh người: "Anh bình tĩnh lại, không ai lại không thích anh đâu!"
Hướng Phỉ Nhiên thẳng thắn: "Anh chưa từng tiếp xúc nhiều với bậc trưởng bối, không biết làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-bao-phi-nhien/3714019/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.