Thương Minh Bảo có dáng vẻ như sắp khóc sụp đổ.
Cô không gào khóc lớn, nhưng nằm trong vòng tay của Hướng Phỉ Nhiên mà thút thít, hơi thở đứt quãng. Mặc dù những người đi đường ngoái nhìn, nhưng đôi tay của Hướng Phỉ Nhiên che chắn khuôn mặt cô rất chặt, giống như nụ hôn trộm năm đó trên con phố ở khu Upper East Side.
Không biết cơn khóc xả hết cảm xúc này kéo dài bao lâu, cho đến khi bên tai vang lên một tiếng thở dài nhẹ: "Ôm không nổi nữa rồi..."
Hướng Phỉ Nhiên dường như đang thương lượng với cô: "Để anh nghỉ một lát, được không?"
Anh chưa hồi phục hẳn đã rời bệnh viện đến gặp cô, lúc này đã đến giới hạn, dưới lớp áo hoodie, cơ thể anh đổ mồ hôi lạnh.
Minh Bảo giật mình, lập tức tỉnh táo, không kịp lau nước mắt, hai tay sờ khắp người anh để kiểm tra: "Anh bị thương chỗ nào? Chỗ nào đau?"
Cô dường như mới nhận ra anh đang ngồi trên xe lăn, sự ngạc nhiên đau đớn khiến đôi mày của cô nhíu lại, giọng nói run rẩy: "Chân anh sao thế?"
Phương Tùy Ninh vội vàng giải thích: "Không sao không sao, là do nằm quá lâu, cần phải phục hồi chức năng."
Minh Bảo không hề được an ủi, cảm thấy bọn họ cùng nhau che giấu cô: "Thật không? Không lừa mình chứ?"
Tùy Ninh cảm thấy mình có tiền án quá nhiều, ho khan một tiếng, mất hết tự tin, khiến thật thành giả. Minh Bảo tái mặt, Hướng Phỉ Nhiên nhẹ nhàng bóp đầu ngón tay cô: "Thật mà, không lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-bao-phi-nhien/3714008/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.