Bốn mươi tám giờ đã trôi qua.
Năm mươi sáu giờ đã trôi qua.
Ngày và đêm luân phiên, sao Mai lại một lần nữa lấp lánh trên bầu trời bình minh phía đông, và bảy mươi hai giờ vàng cứu hộ thảm họa đã qua.
"Tại sao?" Môi của Thương Minh Bảo tái nhợt và nứt nẻ, cô lẩm bẩm chỉ phát ra những âm thanh đục ngầu.
Dây thanh quản của cô đã không còn phát ra được âm thanh, mỗi lần cố gắng cử động chỉ cảm thấy đau rát như bị đốt cháy.
"Chúng tôi đã tìm kiếm khu vực này ba lần rồi." Đội trưởng đội cứu hộ nói.
"Làm ơn, tiếp tục tìm kiếm được không?" Thương Minh Bảo nắm lấy tay áo của anh ta, ánh mắt khó khăn tập trung: "Anh ấy có thể chất rất tốt, có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ, anh ấy đang đợi tôi tìm thấy anh ấy, anh ấy vẫn đang kiên cường..."
"Cô là người quyết định, cô nói thế nào thì chúng tôi làm theo."
Công việc cứu hộ kéo dài thêm hai ngày nữa. Trong suốt hai ngày đó, Thương Minh Bảo không ăn một hạt cơm nào, chỉ uống nước. Bất cứ món ăn nào khi đưa vào miệng và nhai vài lần đều khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cô không còn gì để nôn ra nữa. Mọi người đều thấy cô kiệt sức, tia sáng duy nhất trong mắt cô là nhờ ý chí còn sót lại.
Hướng Phỉ Nhiên vẫn đang chờ cô dưới đống đổ nát nào đó, chỉ cần nhanh thêm một bước nữa, thêm một bước nữa... Cô cần phải đến trước khi pháo hoa kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-bao-phi-nhien/3714005/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.