Chưa bao giờ nghe được câu nào đau đớn như vạn mũi tên xuyên tim hơn câu này. 
Dù biết trong hai năm qua anh đã rất mệt mỏi, nhưng chắc hẳn cũng có vài khoảnh khắc vui vẻ, những lúc tươi sáng chứ, không đến mức buồn tẻ, nhìn lại chẳng khác gì một chiếc lồng. 
Màn đêm buông xuống rất nhanh, khiến ánh đèn càng thêm rực rỡ. Thương Minh Bảo tái mặt: "Anh Phỉ Nhiên, bây giờ anh cũng nghĩ việc chúng ta chia tay là đúng phải không?" 
Hướng Phỉ Nhiên quay người lại, tư thế phóng khoáng, nhìn thấy Phương Tùy Ninh đi qua sảnh, anh khẽ gật đầu chào trước rồi mới trả lời Thương Minh Bảo: "Rất đúng, và còn nữa..." Anh ngập ngừng một chút, "Gọi anh là Hướng Phỉ Nhiên đi, đừng gọi anh là anh nữa." 
Phương Tùy Ninh bước đến gần, ánh mắt lướt qua hai người, cười gượng giải thích: "Lâu lắm rồi mới gặp lại đám bạn cũ, nói chuyện hơi lâu chút. Hai người thế nào rồi?" 
"Không thế nào cả." Hướng Phỉ Nhiên nhấc tay phẩy nhẹ, "Bảo anh đợi em làm gì?" 
"Ờ..." Phương Tùy Ninh nhanh trí đáp, "Vừa nãy—vừa nãy em uống một ly rượu sake, anh đưa cô ấy về được không?" 
Thương Minh Bảo định nói cô đã tự lái siêu xe đến đây nhưng lại nuốt lời. 
Hướng Phỉ Nhiên lạnh nhạt nói: "Anh không tiện, gọi xe đi. Trong nước rất an toàn, giờ cũng chưa muộn." 
Nói xong, anh gật đầu với hai người rồi quay đi: "Anh còn việc, đi trước." 
Nhìn bóng lưng anh chìm vào ánh sáng mờ ảo của nhà hàng Nhật, Phương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-bao-phi-nhien/3713990/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.