Người quản lý nhà hàng Trung Quốc và vị phó tổng giám đốc trực ca đêm qua đều đồng loạt gọi điện cho Thương Minh Khâm.
Cô một tay cầm điện thoại, một tay nhận bản chi tiết gọi món của bàn khách đó. Khi thấy ghi chú dưới số phòng 2024, cô liếc mắt ra hiệu cho trợ lý, người trợ lý lập tức hiểu ý đi tìm người phụ trách bộ phận phòng.
Phó tổng giám đốc trực ca vừa nghe Thương Minh Khâm hỏi về cô bathì biết không hay rồi, chưa đợi cô hỏi thêm đã báo cáo sạch sẽ như đổ đậu. Thương Minh Khâm im lặng lắng nghe, nghe xong cũng không phản ứng gì, khiến người ở đầu dây bên kia toát mồ hôi. Một lúc sau, cô trả điện thoại lại cho trợ lý, hỏi người phụ trách bộ phận phòng: "Phòng 2024 có chuyện gì vậy?"
Trưởng bộ phận phòng trước khi đến đã nghe trợ lý nói Monica muốn hỏi về việc của phòng 2024, nên ông đã tìm hiểu trước một chút. Để chu toàn, ông còn mang theo người trực ca hôm nay.
Ga trải giường ở phòng 2024 biến mất không dấu vết, theo lý mà nói thì không phải chuyện lớn, chỉ cần hỏi khách khi họ trả phòng rồi xử lý theo quy tắc là được, sao lại phải để Monica tự mình hỏi? Trưởng bộ phận phòng suy nghĩ đến tám trăm lần vẫn không ra được kết quả, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ: Chết rồi, chẳng lẽ có án mạng xảy ra, ga trải giường đầy máu của nạn nhân?
"Mất một tấm ga trải giường." Trưởng bộ phận phòng báo cáo, ánh mắt lén nhìn, thấy Thương Minh Khâm khẽ nhướng mày.
"Oh?"
Sếp lớn của ông chỉ phát ra đúng một âm tiết này.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Trưởng bộ phận phòng thận trọng hỏi, thử thăm dò, quay sang hỏi người trực ca: "Còn gì nữa không? Anh báo cáo lại với Monica – có gì nói nấy, đừng giấu giếm cũng đừng phóng đại."
Người trực ca đáp: "Lúc ba giờ sáng có sử dụng một suất ăn đôi, nhưng khi đăng ký phòng chỉ có một người. Hơn mười lúc một giờ sáng đã yêu cầu lễ tân mua thuốc, nói là cần thuốc kháng viêm, giảm sưng, hỗ trợ phục hồi vết thương. Đưa ra vài tên thuốc để tham khảo, đều là loại thông dụng. Sau đó là chuyện của tấm ga trải giường, đặc biệt gọi điện thoại xác định thời gian để nhân viên đến."
Báo cáo xong xuôi, người trực ca và trưởng bộ phận phòng nhìn nhau, ánh mắt đều nói lên điều gì đó như "Cái gì thế này?", "Không biết nữa!"
Thương Minh Khâm từ từ khoanh tay lại, sắc mặt lạnh lùng. Một đám người bên cạnh cô đều nín thở, không dám lên tiếng. Trưởng bộ phận phòng nghiêm trọng hỏi, thì thầm: "Có cần báo cảnh sát không, Monica?"
Thương Minh Khâm tỉnh lại: "Hả?"
Gì cơ?
Cô hắng giọng, phẩy tay: "Mọi người về làm việc đi, không được điều tra thêm nữa. Nếu tôi biết ai vượt quyền thì cuốn gói."
Làm việc dưới quyền Thương Minh Khâm dù áp lực cao nhưng có một điều tốt – cô là một vị sếp có chỉ thị rõ ràng, không vòng vo hay ẩn ý, nhân viên không cần đoán ý cô mà chỉ cần tuân lệnh. Nghe cô nói thế, mọi người hiểu đây là lệnh cấm họ bàn tán chuyện này.
Chờ mọi người đi hết, Thương Minh Khâm gọi trợ lý lại: "Cô đi nói với bàn khách đó..."
Trợ lý lắng nghe, thấy Thương Minh Khâm chạm vào trán, trông như người mắc nợ.
Hai giây sau, sắc mặt Thương Minh Khâm lạnh lùng: "Nói với họ là họ đã trúng giải thưởng may mắn của khách sạn chúng ta, miễn phí hai đêm phòng và toàn bộ chi phí. Phòng khách hạng sang, tất cả dịch vụ VIP và phòng trưng bày nghệ thuật đều miễn phí."
Trợ lý: "..."
Thương Minh Khâm: "Còn đứng đó làm gì? Đi ngay đi."
Trợ lý đi rồi, đi được vài bước thì bị Thương Minh Khâm gọi lại –
"Thôi, để tôi tự đi."
Tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, khi cô đến bàn ăn, trên mặt đã thay bằng nụ cười chuẩn mực.
Thương Minh Bảo ngẩng đầu lên, "Phụt" một tiếng, phun cả trà Phổ Nhĩ ra ngoài.
...Cô quên mất chị gái mình là một "người đi tuần" điên cuồng, ngày nào không đi tuần là ngày đó không phải là ngày của chị ấy.
Hướng Phỉ Nhiên rút ra một xấp khăn giấy đưa cô, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô hỏi: "Sao vậy?"
Thương Minh Bảo lau miệng, chột dạ không dám nhìn lên, giả vờ như một con chim cút.
"Thưa anh và cô, xin lỗi đã làm phiền." Ánh mắt Thương Minh Khâm nhẹ nhàng lướt qua Thương Minh Bảo, hai tay đặt trước bụng tạo thành hình trái tim, mỉm cười, cúi người, gật đầu, một thái độ chuẩn mực trong lễ nghi.
Cô ấy và Thương Minh Bảo không quá giống nhau, tóc ngắn chạm vai gọn gàng, bộ vest ôm sát eo kết hợp với chiếc váy dài xếp ly, giày cao gót mũi nhọn, toàn bộ tạo hình của một nữ nhân viên thời thượng, trang điểm cũng sắc sảo và đơn giản. Đối diện với Hướng Phỉ Nhiên, cô ấy tự giới thiệu: "Tôi là phó tổng giám đốc khách sạn này, có lẽ anh đã biết rồi, anh là khách hàng may mắn của chúng tôi hôm nay, được miễn phí tất cả dịch vụ, đồng thời chúng tôi còn cung cấp cho ông những quyền lợi độc quyền sau..."
Cô ấy nói một, hai, ba, bốn cách nhẹ nhàng, nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Hướng Phỉ Nhiên.
Không có sự thay đổi nào cả.
Hướng Phỉ Nhiên lịch sự nghe xong, khẽ gật đầu: "Cảm ơn, chúc quý khách sạn kinh doanh phát đạt."
Thái độ bình thản không vui mừng hay biểu lộ cảm xúc của anh ta khiến Thương Minh Khâm hơi ngạc nhiên. Vì anh ta không hứng thú nên Thương Minh Khâm liền chuyển hướng sang Thương Minh Bảo, liếc nhìn chiếc áo phông nam rõ ràng trên người cô rồi đổi giọng hỏi: "Vậy tôi có thể nhân cơ hội này làm một khảo sát dịch vụ với hai vị được không?"
Hướng Phỉ Nhiên gật đầu.
Thương Minh Khâm: "Hai vị thấy chất lượng ga trải giường của phòng cao cấp của chúng tôi thế nào, mức độ thoải mái từ một đến mười thì đạt bao nhiêu điểm?"
Thương Minh Bảo nhấp trà lên môi, bất ngờ bị sặc, tìm khăn giấy khắp nơi, tai lại đỏ lên.
Thương Minh Khâm nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Hai vị thấy tốc độ phản hồi của dịch vụ lễ tân thế nào?"
Thương Minh Bảo che miệng ho khan dữ dội.
Thương Minh Khâm hỏi cuối cùng: "Hai vị có hài lòng với hiệu suất phục vụ ăn uống đêm khuya của chúng tôi không?"
"..."
Thương Minh Bảo áp lòng bàn tay lên trán, hoàn toàn từ bỏ sự chống cự.
Sau khi hỏi xong mấy câu hỏi mang vẻ hiền hòa nhưng ẩn chứa sự sắc bén, cuối cùng Thương Minh Khâm quay sang Thương Minh Bảo, ân cần nói: "Cô gái, tôi thấy cô cứ ho mãi, dạo này Hồng Kông đang vào mùa xuân hè, lại là mùa hoa, cô cần chú ý đến dị ứng, khi đi chơi nên đảm bảo đầy đủ, nếu có nhu cầu gì thì chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết."
Thương Minh Bảo: ".................."
Cô nhắm mắt lại, nhẫn nhịn khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở..."
Sau khi xả được một tràng, Thương Minh Khâm hài lòng, bước đi với tiếng gót cao vang dội.
Ra khỏi nhà hàng đã thấy trợ lý nhìn chăm chú không rời mắt, Thương Minh Khâm liếc cô một cái, hỏi: "Thấy anh ta đẹp không?"
"Đẹp chứ." Trợ lý gật đầu, "So với tên lưu lượng đỉnh lưu lần trước đến để dụ fan còn đẹp hơn nhiều?"
"Có chủ rồi, cô không được nhìn nữa." Thương Minh Khâm chọc vào vai cô ấy, "Nhìn nữa là tôi sẽ phái cô đi Mexico làm nghiên cứu thị trường đấy."
"......"
·
Thương Minh Khâm về đến nhà ở Deep Water Bay lúc 6 giờ rưỡi tối để ăn tối.
Hiếm thấy, Thương Thiệu hôm nay cũng tan làm sớm đã ngồi uống trà trong phòng khách bên cạnh nhà hàng. Thương Minh Khâm ngồi xuống sofa bên cạnh, tỏ vẻ không để ý hỏi: "Sao Babe không có nhà?"
Thương Thiệu dừng tay đang rót trà, "Không biết."
Có vẻ anh cả không biết. Thương Minh Khâm cảm thấy yên tâm, không nói gì thêm, đứng dậy quay về thay bộ đồ ở nhà thoải mái.
Khi trở lại vừa đúng lúc gặp Thương Cảnh Nghiệp từ tập đoàn trở về.
"Ba." Cô chào một tiếng, cùng Thương Cảnh Nghiệp bước qua bậc thang trong vườn.
Thương Cảnh Nghiệp mặc đồ vest chỉnh tề, mỗi khi từ tập đoàn trở về, khí chất của ông luôn có chút uy quyền. Thấy con gái lớn, ông hỏi han vài câu về việc quản lý Thi Kỳ, nhắc nhở đôi điều, sau đó hỏi: "Babe có ở nhà không?"
"Không ạ." Thương Minh Khâm đáp, trong lòng báo động.
Thương Cảnh Nghiệp không phải là người dễ dàng bị lừa, ông có sự áp đặt tự nhiên của người cha đối với con cái, chưa cần hỏi sâu, Thương Minh Khâm đã bắt đầu lo lắng.
"Suốt cả ngày không có ở nhà, bữa tối cũng không về ăn." Thương Cảnh Nghiệp nói một cách bâng quơ, dường như có chút không hài lòng.
"Em ấy nói sẽ đi Hồng Khám xem buổi hòa nhạc." Thương Minh Khâm đáp, chu đáo bổ sung: "Buổi diễn kết thúc muộn, có thể sẽ đi ăn khuya với bạn, có lẽ sáng mai mới về."
Thương Cảnh Nghiệp gật đầu, không nói gì thêm rồi đi tìm Ôn Hữu Nghi.
Ôn Hữu Nghi đang chuẩn bị đĩa hoa quả ở bếp Tây. Nhà lớn, nên những việc này vốn không cần bà tự tay làm, nhưng vì Thương Minh Bảo được nghỉ ở nhà nên lại có tâm tình làm.
Thương Cảnh Nghiệp nới lỏng cà vạt rồi ôm bà từ phía sau. Ôn Hữu Nghi khẽ giật mình, lưỡi dao sắc bén lóe sáng, bà cười nói: "Suýt cắt trúng tay rồi."
Thương Cảnh Nghiệp liền nhấc chuôi dao từ tay bà, "Để họ làm."
"Babe đang ở nhà, em còn muốn làm bánh cho con bé." Ôn Hữu Nghi để ông lấy mất dao gọt hoa quả, hai tay chống lên bàn, "Ai ngờ con bé chạy đi Ninh Ba rồi."
Đây là cái cớ mà Thương Minh Bảo bịa ra cho bà, bà không nghi ngờ gì, chỉ cười vì con gái ham chơi.
Thương Cảnh Nghiệp nhướng mày, giọng nói chậm rãi, bình tĩnh hỏi: "Đi Ninh Ba à?"
Không phải là đi xem buổi hòa nhạc ở Hồng Khám sao?
"Babe đi gặp bạn, lvì âu rồi không về nước, ham chơi một chút cũng không sao." Ôn Hữu Nghi giải thích.
Thương Cảnh Nghiệp hôn lên má bà, khuôn mặt bình tĩnh không để lộ chút cảm xúc nào.
Ra khỏi cửa lại gặp Thương Thiệu.
Hai cha con ngồi trên sân thượng hút thuốc, nói về việc lựa chọn người đi mở rộng lĩnh vực y tế sinh học tại nội địa, sau đó Thương Cảnh Nghiệp nhìn anh qua làn khói, chậm rãi nói: "Babe..."
Vậy là, cô con gái nhỏ của ông không về nhà qua đêm, vợ, con trai lớn và con gái lớn của ông - ba người thông minh - đã lần lượt đưa ra ba lý do hoàn toàn khác nhau về mặt địa lý để che giấu ông —— tại sao, ông là người dễ bị lừa sao?
Thương Minh Bảo hoàn toàn không biết gia đình đã dệt cho cô một chiếc áo giáp rách nát đầy lỗ hổng, vào giờ ăn tối, cô xuất hiện tại nhà hàng ở Deep Water Bay - mặc chiếc áo khoác đã được giặt sạch ở khách sạn, quấn khăn lụa mua ở cửa hàng dưới lầu che đi vết đỏ khả nghi mà Hướng Phỉ Nhiên đã để lại buổi chiều.
Mọi người: "......"
Cô vẫn có tâm lý trẻ con lại bị cấm túc nhiều năm nên khi không về nhà qua đêm vẫn có chút áy náy. Vì thế cô cố ý trở về nhà ăn tối, tiện thể thay bộ quần áo, đợi đến tối lại tìm lý do để đi. Khi đưa cô lên xe, Hướng Phỉ Nhiên đứng tựa vào cửa xe, cúi người hôn cô một lúc, "Em sẽ qua trước 9 giờ nhé?"
Thương Minh Bảo tỏ vẻ khó xử, như thể có chút khó khăn.
"Vậy thì 8 giờ."
Thương Minh Bảo đấm anh một cái, bị Hướng Phỉ Nhiên bắt lấy cổ tay. Anh nhìn cô một lúc lâu: "Ngồi vào trong đi."
Anh cùng cô lên taxi đến Deep Water Bay, xuống xe ở chân núi, tìm một quán cà phê ngồi viết luận văn và đợi cô. Thực ra chờ ở khách sạn cũng không sao, nhưng có lẽ khi cô ra ngoài, họ có thể cùng nhau đi dạo Hồng Kông và nắm tay nhau đi dưới ánh đèn đêm.
·
Không khí trong bữa ăn có chút kỳ lạ và vi diệu, vẻ vui mừng trên khuôn mặt của Thương Minh Bảo cũng trở nên do dự, vừa định mở miệng, Thương Minh Khâm đã nhanh chóng ra tay, lên tiếng trước: "Sao em về giờ này? Chẳng phải nói tối sẽ đi Hồng Khám xem hòa nhạc sao?"
Thương Thiệu và Ôn Hữu Nghi ngồi bên cạnh cô đều dừng lại.
Thương Thiệu: Không ổn rồi.
Ôn Hữu Nghi: Dấu hỏi?
Không ai chú ý, chỉ có Thương Cảnh Nghiệp ngồi ở vị trí chính giữa bàn tròn với khuôn mặt không cảm xúc phát ra một tiếng hừ lạnh.
Thương Minh Bảo bất ngờ: "Hả? À... cái này..."
Hồng Khám? Hồng Khám gì chứ? Chị cả đã giúp cô che giấu rồi sao? Sao không nói trước với cô một lời?
"Đúng vậy." Thương Minh Bảo nhận tín hiệu từ Thương Minh Khâm, "Em có dự định như thế..."
Thương Cảnh Nghiệp dựa vào ghế, hỏi đầy ẩn ý: "Chẳng phải nói đi Ninh Ba gặp bạn học sao?"
Ôn Hữu Nghi nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, con quên rồi sao? Con nói với mẹ vào chiều nay mà."
Chiều nay? À đúng rồi, chiều nay... Nhưng khi đó cô bị Hướng Phỉ Nhiên ép vào lòng, đầu óc quay cuồng, mắt đẫm lệ, khi bị Ôn Hữu Nghi hỏi một câu thì cô vội vàng bịa ra một lý do rồi điện thoại đã bị Hướng Phỉ Nhiên lấy đi ném đi mất.
Thương Minh Bảo nhớ lại chuyện này, lắp bắp sửa lời: "Đúng... là như thế, con đã đi Ninh Ba gặp bạn học trước..." rồi quay sang Thương Minh Khâm, "Sau đó, tối đến lại đi Hồng Khám xem hòa nhạc..."
Phù... cuối cùng cũng hợp lý.
Thương Thiệu từ đầu đến giờ im lặng, uống một ngụm nước nhỏ, đặt cốc xuống, anh nhìn Thương Minh Bảo, thản nhiên nói: "Xem xong hòa nhạc, em sẽ đi Ma Cao để qua cuối tuần?"
"Sẽ đi".
Thương Minh Khâm: "..."
Ôn Hữu Nghi: "..."
Thương Minh Bảo: "............"
Mọi người... đây là kiểu lấp liếm gì mà như muốn tách cô ra thành từng mảnh.
Trong ánh mắt hăm dọa của Thương Cảnh Nghiệp, Thương Minh Bảo "à ha" một tiếng, vỗ tay: "Đúng rồi! Hôm nay con đi Ninh Ba gặp bạn học trước, sau đó tối về Hồng Khám xem hòa nhạc, rồi lái xe đi Ma Cao chơi... haha mệt quá, chính vì cảm thấy quá mệt nên con quyết định không đi đâu nữa, về nhà ăn tối! Đúng không, mẹ, chị, anh cả?"
Không ai trả lời cô, tất cả đều ôm đầu.
Thương Cảnh Nghiệp nghe xong một lúc lâu, từ từ mở miệng: "Tốt lắm, nếu ba có thể học được cách phân thân như con thì tin rằng tập đoàn nhất định có thể tiến thêm một bước."
Thương Minh Bảo rùng mình, dùng hết mọi chiêu trò để làm nũng trong suốt hai tiếng đồng hồ.
Khi xuống núi đã hơn tám giờ, lần này Thương Minh Khâm đưa cô xuống, dọc đường hỏi han nhiều thứ, dặn dò nhiều điều.
Đến ngã rẽ quán cà phê, Thương Minh Khâm đặc biệt dừng lại cách đó một trăm mét để tránh bị Hướng Phỉ Nhiên phát hiện ra mọi chuyện đã bị lộ tẩy.
"Bạn trai em trông có vẻ thông minh đấy." Cô cười mỉm.
"Tất nhiên, anh ấy là Tiến sĩ mà." Thương Minh Bảo đáp một cách đương nhiên.
Qua kính chắn gió, cô ấy nhìn thấy hình ảnh em mình chạy vào quán cà phê như một đứa trẻ tan học. Thương Minh Khâm cười rồi nhẹ nhàng đạp ga, chu đáo tránh đi tấm kính lớn của quán cà phê.
Hứng thú dâng cao, họ đi cáp treo lên đỉnh núi Thái Bình, gió biển ấm áp, cảng Victoria rực rỡ dưới chân.
Họ nắm tay nhau chậm rãi đi dạo, lắng nghe tiếng gió biển và sóng vỗ hòa lẫn với âm thanh như tiếng nâng ly không dứt trong bữa tiệc. Đến một con đường tên là Phân Lê, Hướng Phỉ Nhiên nắm tay Thương Minh Bảo lặng lẽ rời khỏi con đường đó.
Thương Minh Bảo không biết, ở đây có một câu chuyện, vì chữ Phân Lê đồng âm với phân ly, vậy nên các cặp đôi không đi qua con đường này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]