Tú Anh sau ngày đó tuy không dám hỏi thẳng trước mặt Quang Triệu nhưng lại chú ý quan sát. Quả nhiên, cô ta trước giờ đã quá chủ quan rồi.
Thứ mà mỗi buổi sáng hắn đứng trên ban công nhìn ra, chính là bóng dáng cặm cụi của người đàn bà đó. Tú Anh không muốn tin nhưng mỗi ngày lại càng thêm hoảng hốt.
Một ngày, cô ta bí mật đến nhạc viện nơi Vy Oanh giảng dạy, cũng là nơi cô ấy từng theo học từ nhỏ. Tú Anh lấy danh nghĩa nhà đầu tư đem một khoản tiền lớn đóng góp, giám đốc học viện lập tức mừng rỡ mời cô ta đi thăm thú. Lúc thăm quan phòng truyền thống, cô ta tìm đến chồng ảnh kỷ yếu, niên khóa của giảng viên Vy Oanh từng học.
- Cô Tú Anh, cô cũng ngưỡng mộ Vy Oanh sao? Cô ấy từ nhỏ đã được đào tạo bài bản, là ngôi sao sáng của nhạc viện này. – Giám đốc học viện vui vẻ thuyết minh – Nhắc đến mới nhớ, niên khóa của cô ấy cũng có rất nhiều nhân tài…
Tú Anh lật ra giữa album, có một tấm ảnh lớn chụp hai nữ sinh, một người chính là Vy Oanh bảy tám năm về trước, còn thiếu nữ bên cạnh kia cũng thấy rất quen mắt.
Thiếu nữ ấy có gương mặt trắng nõn, mái tóc mượt mà như suối, đôi mắt bồ câu đen láy, mới vừa nhìn đã thấy xinh đẹp thanh khiết như trăng rằm. Cô ấy cũng như Vy Oanh, đang ôm trong tay một cây đàn violon, khóe môi mỉm cười dịu dàng.
Tú Anh càng nghĩ, càng hoang mang đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mim-cuoi-doi-em-o-kiep-sau/3215978/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.