Đã gần 10h tối, nhà hàng đã sắp đến giờ đóng cửa nhưng Milk người mà Love đã chờ đợi cả buồi tối vẫn không thấy đâu, điện thoại thì không gọi được, tin nhắn cũng không phản hồi.
Chiếc đầm đắt tiền đã bị em nắm lấy đến độ có nhiều nếp nhăn hiện rõ trên đó
Mắt em khẽ cúp xuống, miệng cong lên chút cười buồn, dù trong lòng vẫn rất tin tưởng Milk nhưng vẫn có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng em
Đáy mắt Love đã hiện lên vài tia thất vọng, con người là như vậy hy vọng vào việc gì đó càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
Milk đã chi số tiền lớn để bao trọn nhà hàng ngày hôm nay đến 12h đêm nên dù đã đến gần giờ đóng cửa nhân viên vẫn không ai bước đến thúc giục Love rời đi
Nhưng mà cô không xuất hiện, em lại cứ ngồi đó chỉ ngắm nhìn bày trí xung quanh rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa chính, thức ăn dọn ra cũng không hề động đến thật khiến cho mọi người lo lắng
Giám đốc nhà hàng thấy vậy đành bước đến “Đồ ăn đã nguội rồi, để tôi kêu đầu bếp làm lại món mới cho cô”
Phục vụ nhanh nhẹn liền nhanh chóng bước đến vừa đặt tay vào dĩa thức ăn thì Love liền lên tiếng
“Không cần nấu mới đâu, mọi người gói chúng lại đi tôi sẽ mang về”
“Không phải đã đến giờ đóng cửa rồi sao?”
Giám Đốc liền nhanh chóng đáp lời “Cô Milk đã đặt đến 12h đêm nên không sao ạ“
Love khẽ thở hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/milklove-ket-hon-roi-yeu/3598185/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.