Sau đó Nguyệt kiếm nô lại nghĩ làm một người thông minh, thường thường mệnh không lâu.
Mà nàng chẳng biết là có nên cảm thấy mình thông minh quá hay không, khi tự biết mình nằm trong phạm vi những người thông minh đó, hơn nữa lại còn thuộc loại đặc biệt thông minh.
Có lẽ, vì mình quá thông minh, cho nên Thiếu chủ nhân mới luyến tiếc giết nàng.
Xem ra có một chân lý là không đúng, thì phải là người thông minh thường thường mệnh sẽ dài.
Vẫn vẻ mặt ấy, nụ cười ấy, phong thái ấy.
Trước mắt là chân thật vẫn là hư ảo.
“Làm sao vậy, Triển huynh, bất quá là ba năm chia lìa, ngươi cũng không dám nhận thức ta sao? Ta thay đổi thực nhiều như vậy sao?”
Triển Chiêu, có chút ngây ngẩn cả người, y là Bạch Ngọc Đường, không có sai.
Tuy rằng, tóc đen không biết sao biến thành đầu bạc, nhưng nó không chút nào tổn hại đến thần vận của y, mắt của y, vẫn như vì tinh tú rực rỡ trên bầu trời, làm cho người ta sa vào vào trong đó.
[ Nhưng là, vì cái gì? Ngọc đường, ngươi không gọi ta là mèo con, hai chữ Triển huynh kia giống như càng ngày càng kéo xa khoảng cách giữa ta và ngươi, làm cho ta có cảm giác gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, giai nhân như mộng. ]
Bạch Ngọc Đường, mang theo ý cười, đi tới trước mặt Triển Chiêu, trong mắt y chỉ có Triển Chiêu đích tồn tại, giống như trong thiên địa chỉ có bọn họ hai người.
“Ta nói lão ngũ a, trong mắt ngươi đừng chỉ có miêu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-vi-quan-thanh-ti-vi-quan-bach-phat/1352448/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.