Lại lần nữa vó ngựa không ngừng, Gia Luật Triêu Phong, hoặc có lẽ từ giờ trở đi, hắn chính thức là Diệp Triêu Phong, chạy về biệt viện trên núi Âm. Vì không muốn tất cả mọi người đồng thời tiếp nhận sự thất vọng này, hắn lựa chọn nói cho Bạch Ngọc Đường trước.
Sau khi nghe hắn kể chuyện đã xảy ra, ngạc nhiên là Bạch Ngọc Đường lại rất bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này đã đoán được từ trước, không phải sao? Nếu đã là ý trời, nên tới sẽ tới, người không thể nào cưỡng ép được. Diệp đại ca, cố gắng hết sức là đủ rồi. Đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi đi!”
Gia Luật Triêu Phong nhìn hắn, hỏi: “Sao đệ có thể bình tĩnh như vậy?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười nói: “Huynh cho rằng đệ vẫn là Bạch Ngọc Đường của mười năm trước sao? Diệp đại ca, nếu là chuyện huynh đã quyết định thì dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thay đổi, đệ cũng vậy. Nếu lòng đã quyết tâm, thì dù xảy ra chuyện gì cũng có thể thản nhiên đối mặt.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Những lời đệ nói, ta hiểu. Thôi, ta đi tìm Tiểu Điệp. Chuyện còn lại cùng mọi người đối mặt! Nhưng nói thật, ta cảm thấy rất có lỗi với Tàn Dương.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ đoán được kết quả, lẽ nào Tàn Dương không đoán ra hay sao? Huynh ấy không phải nam nhân hèn yếu, có thể thản nhiên đối mặt, huynh yên tâm đi. Huống chi, đối với huynh, huynh ấy chỉ có biết ơn.”
Gia Luật Triêu Phong quay người đi, bỏ lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-mau-nhuom-ta-duong/3088584/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.