Hắn không biết nên đối mặt với Ngọc Đường như thế nào, Ngọc đường hẳn là phải hận hắn thấu xương …
Hơn nữa gặp mặt rồi thì thế nào? Tại trùng tiêu lâu đêm hôm đó, hắn không phải đã triệt để chết tâm rồi sao? Nếu tỉnh lại phải một lần nữa nghe thấy lời thống hận từ Ngọc Đường thì hắn thà rằng không bao giờ tỉnh lại, cái cảm giác cõi lòng tan nát lúc ấy một lần là đã đủ để hắn khắc cốt minh tâm cả đời.
Đêm hôm ấy tựa như một hố sâu khắc vào ký ức của hắn, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ muốn nhớ tới. Thế nhưng ký ức này, cứ luôn luôn thích đối nghịch với hắn, càng muốn quên đi, lại càng không thể quên, chỉ cần nghĩ đến người kia hắn sẽ nhớ lại, khoảnh khắc ấy trái tim như bị ai cắt nát ra thành mảnh nhỏ, nỗi đau đó như khắc sâu vào cả linh hồn!
Nhớ kỹ một đêm kia, Triển Chiêu nghe nói Bạch ngọc đường lừa tất cả huynh đệ một mình chạy đi sấm trùng tiêu lâu,nghe vậy hắn đâu còn giữ nổi bình tĩnh vội vàng giục ngựa chạy như điên đuổi theo. Đột nhâp vào bên trong, Triển Chiêu cũng nhiều lần suýt mất mạng trong cơ quan của trùng tiêu lâu, cuối cùng khi lên đến tầng cuối cùng – đồng võng trận, hắn mới nhìn thấy thân ảnh Bạch Ngọc Đường đứng đó xem ra chỉ bị vài vết thương nhẹ, lúc này tảng đá trong lòng hắn mới chậm rãi rơi xuống, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng Bạch ngọc đường đối mặt với thần tình lo lắng của Triển Chiêu lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/42338/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.