Thấy Triển Chiêu sắc mặt bối rối, ánh mắt lơ lửng không yên không biết đang nhìn nơi nào, khuôn mặt đỏ bừng, cùng thân quan phục ngày thường khi hắn chấp hành công vụ mặc kia chỉ có hơn chứ không kém, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên tâm tình cực tốt, xấu hổ vừa rồi cũng nháy mắt không cánh mà bay. Vốn khẩu vị vì thân thể suy yếu mà có chút biếng ăn cũng nhất thời tốt trở lại.
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường không kìm được liền cong lên đắc y, y bưng chén đũa, bắt đầu gắp đồ ăn.
Triển Chiêu một bên đang tại tả cố hữu phản (nhìn ngang nhìn ngửa) thỉnh thoảng ánh mắt làm như vô tình lướt qua Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy khuôn mặt Bạch Ngọc Đường thoải mái hàm chứa ý cười, thân thể cũng không bởi vì mang bầu mà ảnh hưởng đến sự thèm ăn, ngược lại còn ăn rất ngon miệng, sức ăn cũng nhiều hơn trước kia, trong lòng mới ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Vì hạnh phúc bất ngờ xảy ra này đến quá đột ngột, phía trước vẫn chìm đắm trong kích động cùng đau lòng, bên cạnh còn có một tiểu cô nương luôn hỗ trợ giảng hòa cho nên Triển Chiêu còn không có cảm giác đặc biệt không được tự nhiên gì.
Nhưng lúc này chỉ còn lại hai người hắn cùng Ngọc Đường, lại vì câu nói vừa rồi của Bạch cô nương làm cho bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên thật ái muội. Trong nhất thời, Triển Chiêu lại quẫn bách đến ngay cả tay chân cũng không biết nên để chỗ nào.
Kỳ thực trong lòng Triển Chiêu rất là khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/2374865/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.