Nhớ lại chuyện vừa rồi…
“Ngọc Đường, ngươi nghe ta giải thích đã, ta thực không biết mọi người tụ tập bàn chuyện ở đại sảnh. Ta nghĩ lúc đó bọn họ đều tới nhà ăn dùng cơm, đại sảnh không người, ai ngờ…” Triển Chiêu quả thực khó lòng biện bạch, hắn cũng đâu muốn để họ nhìn thấy.
Hồi nãy giữa đại sảnh Ngọc Đường giận dỗi làm mình làm mẩy, cứ tưởng về phòng dỗ dành là ổn, chẳng ngờ vừa bước vào cửa, Ngọc Đường lập tức phát tác.
“Mèo thối, rõ ràng nhà ngươi cố ý.” Bạch Ngọc Đường không đợi hắn nói hết, giận dữ quát lên.
“Ta không…” Triển Chiêu còn muốn thanh minh.
“Không không cái gì? Ta đã cảm thấy kì quái Chúng ta đi suốt một đường, Bạch gia gia có thấy con chó nào đâu. Vậy mà chỉ vừa chợp mắt một lát, giày đã bị chó tha mất? Nói ngươi đi mua giày ngươi lại cố tình không đi, khăng khăng bế Bạch gia gia về phủ. Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ trước. Để Bạch gia gia mất mặt trước bao nhiêu người.” Bạch Ngọc Đường bắt đầu thở dốc, hoàn toàn không để hắn có cơ hội mở miệng. Chỉ lo rống lên thật to.
Khiến Bạch gia gia mất mặt nhường này, rồi Khai Phong Phủ các ngươi lại chẳng đem ta ra làm trò cười. Hừ! hôm nay ngươi ném sạch thể diện của Bạch gia gia, ta cũng tuyệt không để cho mèo thối nhà ngươi sống yên ổn đâu.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường tức giận đến độ toàn thân run rẩy, cảm thấy mọi chuyện thực quá trùng hợp, biết mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/2374839/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.