Ba người chung một xe ngựa, đi theo phía Tây Bắc tương đối hẻo lánh rời khỏi thành Biện Kinh. Để tiết kiệm thời gian, bọn họ chạy suốt cả ngày cả đêm không nghỉ.
Bạch Ngọc Đường được Bạch Nhị Nha chăm sóc, khi đi lại mang đầy đủ thuốc dưỡng thai, ngoại trừ lộ trình nhấp nhô xóc nảy khiến y có chút buồn nôn, thân thể hầu như không có gì đáng ngại.
Thế nhưng Triển Chiêu đánh xe phía trước lại chống đỡ không nổi. Cách đó không lâu hắn bị thương nặng, mất không ít máu, suýt nữa rơi vào hôn mê, chỉ bởi trong lúc mơ màng nghe thấy Hoàng thượng nói muốn trả thù Ngọc Đường mà gượng tỉnh lại, tuy hắn đã uống thuốc do thái y kê đơn, máu đã ngừng chảy, tình trạng đau bụng cũng bớt, song còn vết thương khi xuất cung, bởi không muốn trì hoãn thêm, cũng không muốn để Ngọc Đường lo lắng, vậy nên hắn không nói ra, hơn nữa dọc đường chịu nắng chịu gió chưa từng nghỉ ngơi một phút, thân thể đương nhiên không chịu đựng được.
Bạch Ngọc Đường ngồi trong xe, cảm giác tốc độ chậm hẳn, thùng xe nghiêng trái nghiêng phải, tựa như người điều khiển xe say rượu, tinh tế lắng nghe, phát giác hơi thở Triển Chiêu cực kì hỗn loạn, vội vàng vén rèm nhìn ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Ngọc Đường vô cùng kinh hãi: Triển Chiêu sắc mặt trắng xanh, ánh mắt tản tác, đầm đìa mồ hôi, dường như đã sắp ngất đi, hai tay vẫn cố nắm chặt dây cương, rõ ràng chỉ đang dựa vào ý chí gắng gượng chống đỡ.
“Triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/2374778/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.